Diệp Thế Kiệt xấu hổ nói: “Tam thúc!”
“Đúng vậy.” Khương Lê cũng cười: "Nếu ta gặp được tiểu thư nhà nào phù hợp thì nhất định sẽ lưu ý giúp biểu ca.”
Diệp Thế Kiệt và Diệp Minh Dục đồng thời sững sờ, Diệp Minh Dục liếc nhìn Diệp Thế Kiệt rồi cười lớn nói: “Cái đó thì không gấp, trước thành gia sau lập nghiệp, không vội không vội, từ từ mà đến.”
Diệp Thế Kiệt không nói gì.
“Minh Dục cữu cữu, đêm qua khách điếm không có vấn đề gì chứ.” Khương Lê hỏi. Nàng lo nhất là có người sẽ ra tay với dân chúng Đồng Hương, tuy rằng người thường không dám gây chuyện trong lúc này, vì làm vậy không khác gì tự chuốc họa vào thân cả. Nhưng công chúa Vĩnh Ninh thì không phải người thường, ả ta luôn tự tin bởi vì sau lưng ả có Lưu Thái phi và Thành Vương bảo vệ, không sợ trời không sợ đất, không biết ả sẽ làm ra chuyện gì.
“Không sao, người báo tin sáng nay nói rồi, đêm qua ở bên ngoài có động tĩnh, nhưng đến lúc ra xem thì lại không có gì. Ta thấy có khi A Lê lo xa quá rồi, nơi đây dưới chân thiên tử, ai dám ở dưới chân thiên tử giết người cơ chứ, lại còn giết nhiều người như vậy, không muốn sống nữa à?”
Khương Lê nói: “Vậy thì tốt rồi.” Trong lòng nàng lại nghĩ đến việc chắc hẳn người của Cơ Hành đã xử lý bên ngoài hết rồi nên mới có động tĩnh. Nàng tin tưởng người của Cơ Hành. Tuy rằng việc giao dịch với Cơ Hành như giao thiệp với hổ, nhưng có thể mượn uy cũng là việc có lợi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play