Đêm đó, khi gặp lại Diệp Minh Dục, Khương Lê phát hiện, tìm được người nguyện đứng ra làm chứng thì chỉ có một mình Trương đồ tể.
Sau khi gặp Trương đồ tể, những người khác nàng gặp đều tỏ ra khó xử, ấp a ấp úng, Khương Lê cũng không ép buộc, người không muốn, tự nhiên đành thôi. Diệp Minh Dục và các hộ vệ khác cũng không tìm được ai, Diệp Minh Dục có phần chán nản.
“Không sao." Khương Lê động viên: "Không phải chúng ta đã tìm được một người rồi sao? Con đã nói rồi, một ngày một người thì cũng có thể tìm được năm người, không sao đâu.”
Diệp Minh Dục nhìn Khương Lê, không nói gì. Ông thở dài, không phải vì không tìm được người mà là thất vọng về lòng người.
Mỗi nhà mỗi hộ, trong danh sách Khương Lê đưa đều ghi rõ, mỗi nhà đều thật sự nhận được sự giúp đỡ của Tiết Hoài Viễn. Bây giờ Tiết Hoài Viễn gặp khó khăn, chỉ vì quyền thế của Phùng Dụ Đường mà không ai dám đứng ra ư?
Ông biết mình nghĩ như vậy có phần giận dỗi không rõ ràng, nhưng như thể có một chậu nước lạnh dội vào lòng nhiệt huyết của ông, khiến nó lạnh buốt. Ông thích cuộc sống giang hồ, ơn là ơn, oán là oán. Nhưng chuyến đi Đồng Hương này khiến ônh thấy quá nhiều điều bất đắc dĩ trong cuộc sống của người dân bình thường, ông không trách móc gì, vì mỗi người đều có lý do riêng của họ. Nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, như bị nghẹn một cục, mãi vẫn không tan được.
Ông nhìn Khương Lê, cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, đối mặt với những cú đánh liên tiếp, sao nàng vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Như thể bị từ chối cũng chỉ là chuyện thường tình. Nếu là Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong gặp phải chuyện này, chắc đã sớm mất hết hy vọng từ lâu rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play