Tuy không nghe được rõ ràng những lời bàn tán của dân chúng, nhưng không cần phải nghe kỹ, Quý Thục Nhiên cũng biết họ đang nói gì. Bà ta nhìn về phía Khương Lê, nàng cũng đang mỉm cười nhìn lại bà ta, dáng vẻ ôn hòa, trông cực kỳ chân thành.
Tuy nhiên, mọi thứ đã không còn như trước kia nữa.
Khương Lê không để Quý Thục Nhiên kịp nói thêm cái gì, nàng quay sang nhìn Khương Nguyên Bách đang còn ngẩn người rồi nói: "Phụ thân, chúng ta vào thôi."
Khương Nguyên Bách lúc này mới bừng tỉnh, liếc nhìn Quý Thục Nhiên một cái rồi gật đầu với Khương Lê: "Được." Ông ta dẫn đầu bước vào trong.
Quý Thục Nhiên lập tức siết chặt tay ở bên trong tay áo, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Ánh mắt của Khương Nguyên Bách rõ ràng là không hài lòng với bà ta. Nhưng bà ta cũng không thể nói gì thêm vì Khương Nguyên Bách và Khương Lê đã vào trong. Bà ta đành cố gắng kìm nén cảm xúc, tươi cười đi theo bọn họ.
Khương Ấu Dao sốt sắng nói: "Mẫu thân, người nhìn nó..."
"Im miệng!" Quý Thục Nhiên nghiêm giọng quát một tiếng rồi nói thêm: "Vừa rồi phụ thân con đã bực bội sẵn rồi, đến khi vào trong sảnh đường, con không được nói một lời nào nữa."
Thấy Quý Thục Nhiên không hề giả vờ, Khương Ấu Dao cũng có chút sợ hãi, dù cho trong lòng vẫn còn ấm ức nhưng nàng ta cũng không dám biểu hiện nó ra mặt.
Tôn ma ma đứng ngoài cửa, bà ta cũng bồn chồn vặn vẹo khăn tay, còn Ngọc Hương thì thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ Liễu phu nhân để nàng ở lại bên cạnh Khương Lê không phải chỉ để chăm sóc cho nàng ở núi Thanh Thành thôi mà còn để đảm bảo rằng khi Khương Lê trở về phủ, nàng sẽ không bị ức hiếp bởi những kẻ xấu xa kia ở trong phủ. Dù sao thì một cô gái mới mười bốn, mười lăm tuổi, đã lâu không trở về nhà, tình cảm với phụ thân cũng không sâu đậm, sống dưới quyền của kế mẫu thì chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT