“Không cần chờ, lần này chính là cơ hội đấy ạ. Chờ Minh Hiên cữu cữu xong việc, con sẽ trở về Tương Dương cùng cữu cữu.”
Câu nói này vừa dứt, Diệp Thế Kiệt và Diệp Minh Hiên đều ngây ngẩn. Đồng Nhi cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Một lúc sau, Diệp Minh Hiên nghi ngờ hỏi: “Con vừa nói muốn trở về Tương Dương cùng cữu cữu?”
“Phải ạ.” Khương Lê thoải mái đáp: “Đã lâu rồi con chưa gặp ngoại tổ mẫu và cữu cữu. Lúc nhỏ con không hiểu chuyện, phạm nhiều sai lầm, sau này hiểu rõ mới hối hận nhưng con lại không có cơ hội xin lỗi mọi người một cách trực tiếp. Hiện tại cữu cữu đã đến Yến Kinh, vài ngày nữa sẽ trở về Tương Dương, đây chính là cơ hội.” Nàng hơi cúi đầu, áy náy nói: “Con chưa từng có cơ hội hiếu kính ngoại tổ mẫu, thỉnh thoảng nghĩ đến, con vẫn cảm thấy rất bất an.”
Ban đầu Diệp Thế Kiệt định cười nhạo một tiếng, lời này được thốt ra từ miệng Khương Lê thật giống như một trò cười. Phải biết rằng lúc trước Khương Lê đối với người Diệp gia đến đón nàng lại không hề có sắc mặt tốt như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt cười của Khương Lê, Diệp Thế Kiệt lại không thể thốt ra được lời châm chọc nào.
Nếu nàng đang nói dối thì nàng đúng là kẻ lừa đảo tài ba nhất thiên hạ, đôi mắt ấy chân thành đến mức không giống như đang giả tạo, thậm chí ai nghi ngờ sự chân thành ấy cũng là một sự xúc phạm.
Diệp Minh Hiên càng không nói nên lời vì kinh ngạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT