Nàng có ấn tượng tốt với Diệp Minh Hiên, không biết có phải vì tiếng “A Lê” vừa rồi của Diệp Minh Hiên khiến nàng nhớ đến Tiết Hoài Viễn không.
“Minh Hiên cữu cữu đến Yến Kinh có việc, tiện thể đến thăm con.” Khương lão phu nhân cười nói: “Cữu cữu còn mang quà đến cho con, lát nữa sẽ cho người chuyển đến viện của con.”
Khương Lê mỉm cười, trong lòng hiểu rõ. Sao Diệp Minh Hiên có thể mang quà đến cho nàng được chứ? Chắc chắn là ông đã tiện mua ở Yến Kinh, dù sao thì trước đó Diệp Minh Hiên và Khương gia, cùng với nàng, đều không có giao thiệp gì. Lần này đột nhiên ông ấy đến thăm Khương gia, chắc chắn là Diệp Thế Kiệt đã kể về nàng cho ông ấy nghe.
Khương Lê nhìn qua Diệp Thế Kiệt, hắn thấy nàng nhìn mình thì liền quay đầu, tránh đi ánh mắt của nàng, có vẻ hơi bối rối.
Bối rối gì chứ? Khương Lê ngạc nhiên.
Nhưng thái độ của Khương lão phu nhân đối với người Diệp gia, dường như cho thấy việc Diệp Thế Kiệt trở thành viên ngoại lang của Hộ Bộ đã làm Khương gia thay đổi phần nào thái độ của mình. Chỉ cần Diệp Thế Kiệt tiếp tục tiến lên, và Diệp gia nhờ vào hắn mà càng ngày càng phát đạt, việc Khương gia và Diệp gia làm lành là chuyện sớm muộn. Khi đó, Khương Lê sẽ trở thành cô nương có nhà ngoại bảo vệ, ít nhất Quý Thục Nhiên sẽ không thể tùy tiện ra tay với nàng như trước được nữa.
Giờ chắc Quý Thục Nhiên đang rất hối hận. Khương Lê nghĩ, trước kia bà ta không ra tay sớm, hoặc ra tay quá kín đáo là vì Quý Thục Nhiên muốn giữ gìn danh tiếng hiền thục của mình. Ai ngờ lại để Khương Lê thừa cơ, một khi thời cơ đã qua đi thì không thể quay lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT