Đã được ba năm kể từ khi phu quân bị trưng binh đi chiến đấu, tôi lại có bầu.
Nhưng chuyện này không ai biết, tôi chỉ như mọi ngày, xách nông cụ lên, đi chăm sóc mảnh ruộng của tôivà mẹ chồng.
Nguyện vọng duy nhất của tôitrong thời loạn này, chỉ là được sống tiếp.
Tên truyện được mình trích ra từ bài thơ Tố Trung Trình của Âu Dương Tu.
Thật ra thì cả bài thì không hợp ngữ cảnh, nhưng chỉ một câu “tối đoạn nhân trường” này thì lại hợp lắm.
Thanh thần liêm quyển khinh sương, A thủ thí mai trang. Đô duyên tự hữu ly hận, Cố hoạ tác viễn trường. Tư vãng sự, Tích lưu quang, Dị thành thương. Vị ca tiên hoàn tần, Tối đoạn nhân trường.
Bản dịch thơ trên Thi viện:
Sớm trong sương nhẹ cuốn bức rèm, Rón rén tay mềm điểm trang mai. Tình đẹp vốn mang sầu ly hận, Hằn sâu họa cũ vết thương dài. Nghe vị ca xưa ai nhăn mặt, Ảo não dồn cơn đứt ruột người.