9.
Tôi chưa từng thích ông chủ Vu.
Ông ta giàu nhờ bố vợ, trong nhà còn có bà vợ sư tử Hà Đông. Nhưng dù vậy, ông ta vẫn không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt. Đặc biệt ông ta có sở thích dị hợm là thích cướp vợ người khác.
Năm đầu tiên gả cho Vân Sinh, tôi đưa lương thực đến nhà họ Vu, vợ ông ta vừa thấy tôi đã ngứa mắt, dặn lần sau nhà tôi để người khác giao đồ đến.
Nhưng sao tôi dám để mẹ chồng cõng bốn mươi cân lúa mạch, lặn lội ba mươi dặm đường núi từ thôn Xương Bình đến trấn Trường Hưng chứ.
Người đưa lương thực lần sau vẫn là tôi, bà Vu nhìn thấy tôi là mặt mũi sầm sì như sắp bão.
- Hừ, lại thêm một con không an phận muốn vào viện đông viện tây đây mà. Lần sau đến Vu gia thì mày đưa đồ ra sau bếp, dám lượn lờ trước mặt chủ nhà thì đừng trách bà nặng tay.
Tôi không biết tại sao bà Vu lại ghét tôi như vậy, điệu bộ hùng hổ của bà ta thật sự rất đáng sợ. Vu gia này tôi vốn không muốn đến, mỗi lần đến đều vội vàng giao lương thực và đồ ăn xong là đi ngay.
Nhưng làm đến vậy, tôi vẫn đụng mặt ông chủ Vu.
Khi đó ông ta đã cưới đến sáu người thiếp rồi. Trừ người đầu tiên tự nguyện ra, những cô thiếp còn lại đều bị ông ta dùng tiền hoặc địa tô đổi được. Các cô gái, phụ nữ xinh đẹp bị chồng hoặc cha mẹ đóng gói gửi tới, không bao lâu sau đã bị lạnh nhạt. Cả đời chôn chân trong góc hậu viện, mãi mãi không thấy ánh sáng hi vọng nữa.
Ông chủ Vu cũng muốn thu tôi vào hậu viện, hôm sau ông ta lập tức chạy đến chỗ mẹ chồng xin cưới.
Mẹ chồng không vui, bà ấy nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt ông chủ Vu. Nạt nộ rằng con trai bà ấy sẽ quay về, chỉ cần bà ấy còn ở đây ai cũng đừng hòng cướp được con dâu của bà ấy.
Lần đầu tiên trò miễn địa tô của ông chủ Vu mất tác dụng. Nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, những năm gần đây vẫn ngấm ngầm làm trò khiến tôi và mẹ chồng bị dân thôn cô lập.
Mấy ưu đãi ông ta cho tôi trước mặt dân thôn, chẳng qua chỉ để tô vẽ lời đồn tôi và ông ta có quan hệ bất chính thôi.
Nông dân đầu óc đơn giản lắm thay, dù là căm ghét hay yêu quý đều lộ ra mặt cả. Những năm này tôi sống trong lời đồn đãi chỉ trích của dân thôn, người dân trong thôn Xương Bình trở thành tai mắt của ông chủ Vu theo sát tôi từng bước. Chỉ cần tôi sơ sẩy sẽ bị chỉ trích dọa dìm lồng heo.
Rốt cục, bốn tháng trước, tôi bôi đen mặt mũi, đưa đồ vào trong bếp. Chuyện này vốn đã quen tay rồi, nhưng có bà hầu trong phủ bảo bà Vu chê thức ăn tôi mang đến, có lẽ về sau phải dùng tiền để đóng bù.
Tôi sốt ruột chạy đến hậu viện.
Nhưng không ngờ đi được nửa đường thì gặp ông chủ Vu đang say rượu đi ra từ chỗ Tứ di nương.
- Chỉ có Tứ di nương nhanh nhạy, biết ông đây vừa ý em, còn biết lừa em đến cho ông đây, hơn hẳn con cọp cái kia.
Ông chủ Vu cười đê tiện, ánh mắt trắng trợn đảo qua cơ thể tôi.
Tôi không nhịn được cơn buồn nôn, cúi đầu nôn mửa.
Mẹ chồng nghe đến đó, làm sao mà không hiểu cơ chứ.
Bà ấy nhảy lên, nhặt cái đinh ba cạnh cửa đuổi theo đánh ông chủ Vu:
- Thằng chó dê già này, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn chiếm đoạt dân nữ!
Bà ấy nhỏ thó nhưng những năm này trên người vẫn còn chút sức lực.
Ông chủ Vu bị bà ấy đuổi chạy khắp sân, nhưng miệng vẫn gào lên:
- Rõ ràng con dâu mụ quyến rũ ông đây trước, những năm gần đây nhà mụ hưởng ưu đãi từ chỗ ông đây nhiều như thế, đều do con tiện phụ kia dùng cơ thể đổi từ chỗ ông đây!
Lời nói của ông ta như nước rơi vào dầu sôi, khiến đám thôn dân xem trò vui xung quanh sôi sùng sục.
- Phải phải phải! Những năm này nhà họ không phải giao địa tô như chúng ta!
- Từ sớm đã bảo ả là lạ, mặt mũi lẳng lơ, không phải người người đứng đắn.
- Tao đã nói sớm với mụ Tiếu rồi, mụ không tin tao, bây giờ không biết lúc nào con dâm phụ kia đi theo ông chủ Vu.
- Tại sao bọn tao phải giao tiền để con dâm phụ kia hưởng phúc, bắt nó dìm lồng heo đi!
Những gương mặt dữ tợn, vặn vẹo không ngừng lắc lư trước mặt tôi, mẹ chồng chửi bậy điên cuồng nhưng không chặn được miệng lưỡi đám người.
Ông chủ Vu tà tà ngồi xuống, dùng ánh mắt bề trên nhìn tôi làm như xót xa nói:
- Thanh Nương, ông đây biết thương hoa tiếc ngọc, ông đây cũng không muốn em phải chết. Chỉ cần em theo ông đây về, ông đây không chỉ bỏ qua hết, mà còn phát thóc cho cả thôn em. Bên nào nặng bên nào nhẹ, em tự xem đi.
Hai chữ “phát thóc” vừa được nói ra, tiếng ồn bốn phía ngưng bặt. Chỉ có hai chữ, nhưng lại có ma lực làm dịu lệ khí của mọi người.
- Thanh Nương, ông chủ Vu đã nói thế rồi, mày đừng sĩ diện nữa.
Đám đàn ông lúc nãy còn hùng hổ lập tức đổi gương mặt tươi cười.
- Đúng đúng, nhân duyên tốt biết mấy. Chồng mày cũng mất rồi, tội gì mày phải sống chết với bà già này.
Người kia vừa nói xong, lập tức bị mẹ chồng nhổ cho bãi nước bọt vào mặt.
Mọi thứ lại ầm ỹ, trong lúc lôi lôi kéo kéo, không biết ai đã đá tôi một cái.
Tôi ngã ngửa ra sau, mùi tanh xộc lên, dưới thân tôi loang mảng màu đỏ.
Trời đất dừng lại, thời gian rề rà.
Tôi thấy Hạnh Hoa sáng sớm qua thôn bên cạnh mua đậu chen vào đoàn người, sốt ruột vọt vào. Trên mặt chị ta còn nét mệt mỏi, hai mắt trừng lên, cố gắng đe dọa người xung quanh.
Cơ thể nhỏ bé của Nguyệt Muội len vào, nhỏ vừa thấy cơ thể máu me của tôi lập tức hét lên giận dữ.
Trong lúc hỗn loạn, không biết bàn tay ai túm lấy tôi đầu tiên, tôi bị nhấc bổng lên cao như đang treo trên mây vậy.
Từng đôi tay dần dần đẩy tôi lên trước, tách khỏi Hạnh Hoa và Nguyệt Muội đang gầm thét như hung thú, tách khỏi mẹ chồng đang đuổi theo gắt gao.
Trong tiếng cười đắc ý của ông chủ Vu, tôi bị đưa đến nơi tôi không biết là đâu.
Trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn thấy mảnh lụa sa tanh rực rỡ trên người vợ trưởng thôn.
Sa tanh rực rỡ, như cây kim nhọn đâm thẳng vào mặt tôi.
Tôi như bừng tỉnh, bắt đầu ra sức giãy dụa.
Những đôi tay dưới thân siết tôi càng chặt, mấy chứ xứng đáng, thức thời đi, hưởng phúc đổ dồn vào tai tôi, đâm nhói màng nhĩ.
Sau đó, mọi thứ lại biến thành tiếng xì xào mơ hồ.
Tầm mắt mờ dần đi, bụng đau nhức nhối, tôi hít một hơi cố quay đầu lại. Nguyệt Muội òa khóc đuổi theo sau, nhỏ chạy nhanh quá tuột cả giày, bàn chân bị đá cào rướm máu.
Hạnh Hoa tay cầm cuốc, thấy ai là đánh người đó.
Mẹ chồng, mẹ chồng bị đám thôn dân mắt đỏ bừng như dã thú đè lên đất, mắt thấy một nắm đấm to sắp đập xuống người bà, tôi đành chấp nhận.
- Đây là ân oán của thôn dân các em, không phải ông đây bắt nạt đàn ông, chọc ghẹo đàn bà.
Tiếng cười ha ha của ông chủ Vu vang ngay bên tai.
- Đừng đánh bà ấy, tôi đi theo ông là được.
Rốt cuộc, chút sức lực còn lại cũng tan biến.
Tôi ngửa lên nhìn bầu trời xa xăm, bên tai vang vọng tiếng của Vân Sinh.
Anh nói:
- Thanh Nương, em phải cố gắng sống tốt.
10.
Thanh Nương, em phải cố sống, vì mình mà sống.
Giọng của Vân Sinh lúc gần lúc xa, trái tim tôi chìm nổi trong đầm sâu lạnh giá.
Bụng dưới vẫn đau đớn không thôi, tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới thân ngâm trong biển máu.
Thanh Nương… Thanh Nương.
Có người đứng từ xa, đau thương gọi.
- Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà.
- Thời thế gian nan, chúng ta phải cố mà sống.
Người nhà, sống sót, chút lấp lánh vụn vặn của nguyện vọng sót lại nơi đáy lòng tan biến.
Đúng rồi, tôi luôn biết, tôi yêu Vân Sinh, chẳng qua là yêu những viễn cảnh xa xôi kia mà thôi.
Tôi muốn có nhà, có người bên tôi sống tiếp.
Nhưng mộng mơ tan rồi, Vân Sinh bị bắt đi sẽ không về nữa, còn tôi bị bắt tới phủ Vu.
Tôi tỉnh lại khỏi giấc mơ, mở mắt ra không nhìn thấy xung quanh, đánh đổ một chén thuốc.
Tôi bật người khỏi giường, chạy như điên ra ngoài.
Ông chủ Vu bị cơn điên này của tôi làm trở tay không kịp, mãi đến lúc tôi chạy ra sân mới phản ứng lại. Ông ta lập tức sai người bắt tôi lại, một đám bà hầu sai vặt cùng xông lên.
Tôi không biết lấy đâu ra sức lực, phát rồ đánh đấm loạn xạ, đầu tôi rối nhùi chỉ nhớ có người bị tôi giật tóc móc mắt kêu la ầm ỹ.
Chúng tôi đánh nhau kéo đến tận cửa trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
- Mấy người trắng trợn cướp đoạt dân nữ! Còn biết xấu hổ hay không!
Là Hạnh Hoa.
- Phải, mau thả chị tôi ra!
Giọng nói giòn tan, mang chút ấu trĩ này chính là Nguyệt Muội.
Mắt tôi sáng lên, nhấc tay đấm đá không ngừng kẻ trước mặt, nhân lúc người đó gào lên đau đớn liền xông ra cửa lớn.
Trong nháy mắt, tôi thấy Nguyệt Muội và Hạnh Hoa đang ôm con.
Quả nhiên hai người họ làm ầm đến tận đây.
- Chị Thanh!
Vừa thấy tôi, Nguyệt Muội toét miệng cười, nhưng nhìn thấy đám người xông lên bắt tôi thì chuyển sang tức giận.
- Các người mau thả chị tôi ra! Đám giặc cướp này!
Nhỏ điên tiết xông lên, vừa đấm vừa đá gã sai cạnh bên cạnh tôi. Nhưng người nhỏ bé như vậy, làm gì có sức đánh người chứ, còn chẳng đủ gãi ngứa cho người ta.
Ông chủ Vu khoan thai từ sau đi ra, nhìn Nguyệt Muội từ từ nói:
- Sao lại là cướp? Hôm qua chúng ta bàn xong rồi mà nhỉ? Huống hồ chị mày đã sớm là người của ông đây rồi, rõ ràng bọn mày tham lam đòi thêm tiền. Đúng là đám nông dân tham lam không biết đủ.
Ông chủ Vu nói xong, xung quanh rộ tiếng cười nhạo báng.
Nguyệt Muội sững sờ, nhỏ lùi về sau hai bước, như không hiểu được tại sao những người lúc nãy còn phụ họa mình lại lật mặt như vậy.
Nhỏ còn khờ dại quá không hiểu được lòng người vốn thế.
Chỉ cần không liên quan đến họ, họ sẽ khoác lên vẻ phán xét, trong lòng chỉ ước ai cũng bị vấy bẩn bởi âm mưu, để họ được quyền phán xử.
Tôi há miệng, vừa định nói gì liền bị người khác giật tóc phát đau.
Tôi lập tức cắn vào tay người đó theo bản năng.
Mùi máu tay xộc vào miệng, dù đối phương gào thét thế nào tôi cũng không buông ra. Người trong phủ Vu lập tức đến hỗ trợ, tôi bị ấn đầu lên khung cửa, một lòng bàn tay đập thẳng vào mặt làm mắt tôi nổ đom đóm.
Tôi nghe thấy tiếng hét thảm của Nguyệt Muội:
- Các người sao lại đánh chị tôi?
- Vì bây giờ ả là người của ông chủ Vu, ông chủ muốn xử thế nào cũng được, chơi chết ả cũng không quá đáng.
Cảm đám bên cạnh lại phá lên cười ha ha, Nguyệt Muội muốn tìm mấy người nói lý lẽ trong đám đông để phân xử. Nhưng đám đàn ông lúc trước đầy miệng chính nghĩa theo họ đến đây lập tức lật mặt:
- Mấy em gái này, đã thu lợi ích từ ông chủ, bây giờ lại lật mặt đến chửi bới người ta, thật sự rất quá đáng.
Lại có người chỉ thẳng vào tôi còn đang ngơ ngác, cao giọng nói:
- Rõ ràng là cô ta tự nguyện mà, bây giờ không biết đang sướng thế nào đâu.
Một đám đông vừa nói vừa cười nhạo vừa chỉ trích, Nguyệt Muội đầu váng mắt hoa.
Chỉ có Hạnh Hoa thận trọng, chị ta bất con tiến lên phía trước, thương lượng với ông chủ Vu:
- Việc này không thể thương lượng được sao? Ông chủ Vu, chỉ cần ông chịu thả người, chúng tôi có thể giao thêm địa tô. Ông thấy Thanh Nương không muốn, ông giữ cô ấy lại có ích gì, cuối cùng lại ảnh hưởng thanh danh…
Chị ta còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười gằn của ông chủ Vu ngắt lời.
- Ai bảo ông đây thanh danh không tốt? Mày hỏi người trên trấn Trường Hưng này, người ta nghĩ về ông đây thế nào?
- Ông chủ Vu là người tốt!
- Bồ Tát sống, là Bồ Tát sống. Trước giờ ông chủ Vu vốn là một vị Bồ Tát sống mà!
- Dựa vào đâu ông ta lại là người lương thiện? Ông ta trắng trợn cướp đoạt dân nữ cơ mà!
Nguyệt Muội sắp òa khóc rồi, tiếng nghẹn ngào của nhỏ càng khiến đám đông vây xem hứng thú, những tiếng cười hô hố chỉ thêm chứ không giảm.
- Hạnh Hoa, - Tôi mệt mỏi nói, đối diện thẳng với ánh mắt chị ta, - Đưa Nguyệt Muội về đi.
Chúng tôi biết, chúng tôi đấu không lại.
Dù xù hết gai nhọn lên để giãy dụa với cuộc đời, cũng thắng nổi.
Đối mặt với đám thôn dân ngang tàng không lý lẽ, chúng tôi có thể đánh một trận. Nhưng đấu với một đám người đã mất nhân tính, chúng tôi không cầm cự nổi đâu.
Cho dù chúng tôi đã rất cố gắng sống tiếp. Tôi kiệt sức tựa khung cửa, từ từ trượt xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn, trời xanh thăm thẳm, trời cao nực cười, không để người tốt được sống, để quyền lực đè lên công lý. Dù dân thường chúng tôi có cố gắng thế nào, chỉ cần bị người có quyền gảy tay một cái, liền không thể sống tiếp được nữa.
- Em không tin!
Giọng thanh thúy trong trẻo của thiếu nữ vang lên, tôi quay lại, đối mặt với ánh mắt quyết tuyệt của Nguyệt Muội.
Trong nháy mắt, tim tôi nổi trống, tiếng hét “không” kinh hoàng còn chưa kịp thốt ra. Nguyệt Muội đã xoay người, dùng cái tư thái quyết tâm can trường lao thẳng đến thềm đá sắc bén của phủ Vu.
Máu nhuộm đỏ tầm mắt tôi, trong chốc lát tôi chỉ nhìn thấy một màu đỏ đau đớn.
Một đoạn im lặng kéo dài thật dài, thế giới hỗn độn bị một tiếng thét xé toạc.
- Em ơi!!!!
Hạnh Hoa khóc thét nhào lên trước, nước mắt rơi như vũ bão, như suối nguồn không cạn.
Tôi thấy Nguyệt Muội nằm sõng soài, máu tươi đầy mặt, hơi thở thoi thóp.
Nhưng chị vẫn cứng miệng, ương ngạnh hướng về đám người đang xem trò vui, rít lên:
- Báo quan. Mau báo quan. Chết người rồi!
Tiếng gào đau đớn cào rách cổ họng tôi vang lên tận trời.
Tôi tránh né đám người, gắng sức nhào tới phía trước.
- Cản cô ta lại!
Sắc mặt ông chủ Vu sầm xuống..
Bóng người hỗn loạt rầm rập kéo qua, tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy Nguyệt Muội từ từ nhắm mắt.
Nhỏ còn bé lắm, cơ thể gầy gò, quần áo mặc không vừa, mặt mũi tái nhợt vì đói.
Nhưng nhỏ hay tươi cười theo sau tôi, trong ánh mắt khờ dại lộ ra sự cứng cỏi.
Lúc trước, nhỏ từng nói:
- Chị Thanh, được ở bên các chị là lúc em hạnh phúc nhất, em muốn mãi mãi ở bên cạnh chị.
Lúc đó tôi còn cười nói với nhỏ rằng, ừ cuộc đời còn dài lắm.
Nhưng Nguyệt Muội, sự sống của Nguyệt Muội đã kết thúc mất rồi.
Tôi ra sức bò về phía nhỏ, hai tay dính máu muốn chạm vào gò má nhợt nhạt của nhỏ nhưng cơ thể kiệt sức, bị người phía sau khiêng vào vào trong.
Thế giới trước mắt ngày một trống rỗng, tôi chỉ nghe tiếng Hạnh Hoa ôm Nguyệt Muội khóc thảm thiết.
- Chị không nên, chị không nên dạy em thành cứng đầu như vậy. Chị chỉ mong em bảo vệ được chính mình.
Trời đất quay cuồng, mọi thứ như bị cuốn trong một vòng xoáy bất tận.
Lúc tỉnh táo lại, trước mặt tôi là gương mặt béo ị của ông chủ Vu.
- Chết một con ranh thì đã sao, nó sớm đã bị cha mẹ bán cho ông đây rồi, coi như chết rồi thì đem chôn.
Tôi giãy dụa kịch liệt, móng tay cào lên người ông ta.
- Ngoan ngoãn đi, nếu không ông đây sẽ xử em như xử bà già nhà em đấy.
Nghe thấy tên mẹ chồng, tôi dừng lại, ông chủ Vu cũng nhận ra, đắc chí nói:
- Một con mụ thối tha, còn định báo quan cản chuyện tốt của ông đây. Buồn cười, mụ ta còn không ra được đến đầu thôn. Đám thôn dân như đàn chó vậy, ném cho ít thịt là xông lên ngay, chuyện thất đức gì cũng dám làm…
Chẳng trách.
Chẳng trách hôm nay trong đám người kéo đến không có mẹ chồng.
Chẳng trách Hạnh Hoa bế cả Tiểu Đậu Mễ đến, thì ra trong thôn sớm đã không tha cho họ.
Những chuyện sau đó thật bình thường, ông chủ Vu xong việc thì ngáy o o.
Tôi nhờ bóng đêm bò dậy, lần mò tìm thấy nhà bếp phía sau, ăn mấy cái màn thầu để bổ sung thể lực. Sau đó, rút dao chặt củi trong đống củi, giấu vào quần áo.
Trở lại phòng của ông chủ Vu, tôi cầm dao, thẳng tay chém vào gương mặt béo ị của ông ta.
Một dao, hai dao, ba dao…
Không biết đã chém bao nhiêu dao, ông chủ Vu gào lên như lợn bị chọc tiết, điên cuồng xin tha.
Ông ta nói mình biết sai rồi, xin tôi tha mạng.
Tôi thấy phiền bèn dùng khăn lau bịt miệng ông ta lại.
Thì ra nắm lấy sự sống chết của người khác lại sướng như vậy, chẳng trách xưa nay ông chủ Vu không nghe ai cầu xin. Sau cùng, ông chủ Vu bị tôi băm thành thịt nát, máu bắn đầy người tôi.
Tôi quay đầu, nhờ vào bóng đêm đi vào phòng Tứ di nương.
Mặt trời ló dạng, tôi đi vào khu rừng hoang cạnh quan đạo, cả người đẫm máu.
Tôi đã quên mình đã ra khỏi phủ Vu thế nào.
Tôi chỉ biết, từ lúc bước ra khỏi phòng Tứ di nương, bất cứ kẻ nào dám ngăn tôi đều bị chém mấy nhát, mặt của mụ hầu ban ngày tát tôi bị chém ngay một nhát vào giữa. Mụ ôm mặt gào khóc lăn lộn, không ai dám tiến lên cản tôi nữa.
Mùi máu tanh kích thích đầu óc tôi, tôi không biết mình định đi đâu, chỉ biết trong lòng có một phương hướng.
Ra khỏi khu rừng, ra khỏi khe núi, cuối cùng tôi nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ đứng lẻ loi ngoài rìa làng.
Trong phòng có ánh nến lắc lư, tim tôi run lên, rảo bước về phía trước.
Nhưng đẩy cửa ra chỉ thấy Hạnh Hoa khóc đỏ mắt. Nhìn thấy tôi cả người máu me đứng trước mặt, trong mắt chị ta đầy sợ hãi, vô thức ôm Tiểu Đậu Mễ lùi lại vài bước.
- Bà để lại đồ cho em đấy.
Một lúc lâu sau, giọng chị ta mới dịu lại, chỉ vào chỗ mép giường mẹ chồng hay giấu cái túi tiền cũ. Tôi nhìn một cái rồi ngã chúi xuống, toàn thân thoát lực.
Chẳng biết Hạnh Hoa đóng cửa ra ngoài từ bao giờ.
Nửa đêm, tôi ngủ không yên, lật tung ván giường móc túi vải ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy viên đá vụn.
Tôi bật cười ha hả.
Đúng rồi, từ lâu mẹ chồng đã chẳng còn bạc nữa. Bà ấy sợ tôi bỏ đi, không nuôi dưỡng bà ấy nên mỗi ngày mới ngồi đó đếm “bạc” cho tôi xem. Nhưng dưới ván giường không chỉ có thứ đó, ở đó, còn có một hũ dưa muối.
Lần đầu cho tôi vào nhà, bà ấy đã cho tôi một bát cháo ăn với dưa muối.
Đó là món ăn ngon nhất tôi từng ăn.
Tôi chạy nạn từ Hoài Nam đến, thích ăn nhất là dưa muối. Bà ấy nhớ rất rõ, mẻ dưa muối năm nay đã làm xong rồi, nhưng không có bà mẹ chồng kẹt xỉ ăn tranh với tôi nữa.
Tôi hũ dưa muối, vừa khóc vừa cười.
Mãi đến hôm thứ tư, tôi mở cửa phòng, dưới ánh mắt ghen tị cảnh giác của Hạnh Hoa, bước ra ngoài đi lung tung không mục đích.
Đi thẳng xuống núi, tôi lại thấy một cảnh tượng khác.
Thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông.
Thì ra, ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt nửa Trung Nguyên cuối cùng đã lan đến nơi này rồi. Bảng hiệu “Trường Hưng” treo trước cửa thị trấn rơi xuống đất.
Tôi tùy ý tiến lên hai bước, lại đá phải một thi thể. Cúi xuống xem, nhìn gương mặt sợ hãi quen thuộc này, không biết là kẻ nào trong đám đông xem trò vui mấy hôm trước.
Tôi cứ ôm hũ dưa muối, cất bước đi trong cảnh địa ngục trần gian tắm máu đỏ.
Đúng lúc này, tôi thấy bóng người quen thuộc.
Bà Vu, trước ăn mặc sặc sỡ gọn gàng, nay mặt mũi trắng xám, tay còn ôm tay nải vội vã bỏ chạy. Nhìn thấy tôi, bà ấy thở hắt ra:
- Ôi, mày còn đứng đấy làm gì, mau thu hành lý rồi chạy đi, chậm chút nữa quan binh đến, mạng cũng không giữ được đâu.
Bà ta nói xong thì hối hả bỏ chạy.
Tôi thẫn thờ đảo mắt, trốn, biết trốn đi đâu? Đi tới đâu mới có một quốc gia bình đẳng không chiến loạn?
Nơi đâu có hạnh phúc, con người không bị quyền lực đè nặng?
Nơi đâu trẻ con được ăn no, người già được nuôi dưỡng?
Nơi đâu những cô gái không bị hai chữ trinh tiết trói buộc, có thể thoải mái khóc cười?
Nơi đâu có chỗ cho một cô gái nhỏ bé yếu đuối nhưng tính tình mạnh mẽ chứ?
Nơi đâu con người chỉ cần cố gắng siêng năng, có thể thực hiện ước mơ?
Phải đi đâu mới tìm được nơi chốn ấy?
Tôi ôm hũ dưa muối mẹ chồng để lại, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Vó ngựa hất tung cát vàng.
Có quân đội đang tiến đến từ xa.
Tôi nghĩ, nếu ước mơ tốt đẹp chẳng thành, thôi thì cứ kết thúc ở đây.
- Thanh Nương.
Tôi thấy Hạnh Hoa bế Tiểu Đậu Mễ chạy đến đang vẫy tay với tôi.
- Chị an táng bà và Nguyệt Muội rồi, sau này chúng ta đi cùng nhau thôi.
Tôi mỉm cười với chị ta.
Cuối cùng, trước khi ánh đao nặng nề kia đến, tôi đứng dậy đi theo chị ta.
Chúng tôi lại lên đường phiêu dạt, chỉ là lần này không còn cô đơn nữa.
Chúng tôi như hạt bụi nhỏ bé, lòng mang nguyện vọng, cứng cỏi bám trụ trên trần thế ô trọc, chờ một ngày lắng lại thành lịch sử ngủ say.
Nhưng một ngày kia, những ước mơ của phận cát bụi nhỏ bé có lẽ sẽ thành hiện thực. Con cháu của chúng tôi về sau có thể tìm thấy một nơi thiên đường, không có quyền quý và ngọn lửa chiến tranh, cắm rễ nảy mầm, nở hoa rực rỡ.
[Hết truyện]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT