1.
Ngay từ khi còn nhỏ, Naruto đã biết rằng mình khác biệt với những người khác.
Cậu bị bỏ rơi, bị chế giễu, bị bắt nạt và cũng là một đứa trẻ mồ côi.
Một số người còn gọi cậu là 'Quái vật'.
Sau đó cậu tình cờ gặp được Uchiha Obito.
Đêm ấy, Obito xuất hiện trước mặt Naruto, khi hắn vươn tay tóm lấy cổ cậu, lúc đầu cậu còn giãy giụa khóc lóc, nhưng dần dần, Naruto buông tay đang nắm lấy cổ tay của hắn ra, cậu nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi kết cục của mình.
Chắc là sẽ bị giết.
Tiếp tục sống như thế này thì có ích gì?
Mới hơn sáu tuổi, Naruto đã nghĩ như vậy.
Sau đó, cậu nghe thấy Obito hỏi: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Naruto mở to hai mắt nhìn nam nhân kia, hắn mặc áo khoác màu đen mây đỏ, đeo mặt nạ xoáy nước màu cam, bất kể nhìn thế nào, đều có vẻ đáng sợ.
"So với việc bị giết, càng có nhiều thứ đáng sợ hơn." Naruto nhẹ giọng nói.
"Vậy ta sẽ giết ngươi." Obito nói.
Naruto nói: "Được."
Rồi cậu nhắm mắt lại.
Cho đến tận giờ phút này, Obito đã thực sự lên kế hoạch giết cậu và mang Cửu Vĩ đi.
Bỗng nhiên bụng Naruto réo lên, cậu xấu hổ mở to hai mắt, nói: "Em đói bụng, cả ngày em chưa ăn gì. Có thể cho em mượn tiền không, em ăn xong rồi chết sau."
Chính câu nói này đã đảo ngược hoàn toàn số phận của Naruto.
Obito hồi lâu không nói nên lời.
Jinchūriki của Cửu Vĩ, vũ khí tối thượng của Làng Lá, con trai của Hokage Đệ tứ, thế mà cả ngày lại chưa được ăn?
Đến cả kẻ địch của Konoha cũng không thể chấp nhận nổi.
Naruto không ngờ rằng người đàn ông thần bí ấy không chỉ không giết cậu mà còn mời cậu ăn mì ramen, sau đó hắn còn kể cho cậu rất nhiều thứ về thế giới ninja, về vũ khí, về nhẫn thuật, thậm chí trước khi rời đi còn đưa cho Naruto một chiếc shuriken.
Lúc đó Naruto thực sự rất hạnh phúc, cầm shuriken vung vẩy suốt cả ngày.
Sau đó Obito còn quay lại gặp Naruto, hắn dạy cho cậu một ít thể thuật cơ bản, còn để lại cho cậu ít tiền, trước khi đi Obito dặn dò: "Chuyện của ta đừng nói cho bất luận kẻ nào biết."
"Được, em hứa." Naruto 7 tuổi nắm chặt tay, lớn tiếng nói.
Obito dường như nở nụ cười, hắn nói: "Ngươi phải chăm chỉ luyện tập, lần sau đến, ta sẽ nói cho ngươi biết về thân thế của ngươi."
Naruto lập tức trở nên kích động.
Cậu rất chăm chỉ luyện tập, luôn mong chờ Obito quay lại, kết quả là hạ đi thu đến, mãi đến mùa đông năm đó hắn mới xuất hiện.
Thế nhưng, vừa xuất hiện thì đang bị thương.
Naruto vội vàng đỡ Obito lên giường, sau đó giúp hắn băng bó vết thương, mặc dù động tác thuần thục, nhưng lại không hoàn hảo. Trước kia cậu thường xuyên bị bắt nạt, chuyện tự băng bó cũng đã rất quen thuộc.
Mãi đến ngày thứ ba, Obito mới tỉnh lại, liền nhìn thấy Naruto đang ngủ gục trên bàn.
Chuyện gì thế này? Hắn tự hỏi bản thân. Tại sao lại đến đây chứ?
"Naruto."
"A! Có." Naruto lập tức mở mắt, từ trên ghế nhảy lên, suýt chút nữa vấp ngã: "Obito, anh tỉnh rồi. Anh thấy sao?"
"Ta ổn."
"Đúng rồi, em có lấy tiền trong túi anh đi mua thuốc." Naruto gãi đầu rồi nói: "Em không cố ý trộm đâu, xin lỗi anh."
"Không sao đâu." Obito nói.
Sau khi Naruto giúp hắn đổi thuốc, Obito hỏi: "Không phải lần trước ngươi nóng lòng muốn biết thân thế của mình sao? Vì sao không hỏi?"
"Bởi vì anh bị thương mà." Naruto nói: "So với cha mẹ đã chết, thì đối với em, anh càng giống người thân của em hơn."
Vậy ư? Obito nghĩ thầm.
Tình thân, chỉ tiếc, Naruto, cha mẹ của ngươi là do ta tự tay
Rốt cuộc hắn đang làm gì thế này? Obito lại tự hỏi chính mình.
Không sao, nó chỉ là Jinchūriki của Cửu Vĩ mà thôi, muốn giết lúc nào chẳng được, bây giờ cứ mặc kệ nó vậy.
"Từ nay về sau cứ hai tháng ta sẽ tới, ta sẽ dạy cho em vài thứ, em nhất định phải nhớ kỹ, có làm được không?"*
Naruto gật đầu thật mạnh nói: "Được!"
Kể từ đó, Naruto đã được Obito chăm sóc.
Obito nói cho Naruto biết về thân thế của cậu, dạy cho cậu rất nhiều thứ, không chỉ có nhẫn thuật, còn dạy cho cậu cả về cách sống. Có đôi khi hắn sẽ dùng ảo thuật để khiến những kẻ theo dõi tin rằng cậu vẫn ở Konoha rồi sẽ đưa Naruto đến nơi khác, để cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Chính vào khoảng thời gian đó, Naruto mới quen được Gaara.
Có thể nói, Obito có ảnh hưởng rất lớn đối với Naruto.
Cho đến khi trước thềm lễ tốt nghiệp.
2.
Naruto lau cẩn thận từng bức tượng của các Hokage.
"Nghiêm túc đấy." Obito nói.
"Em đã hứa với Iruka-sensei, cho nên phải có trách nhiệm."
Obito cười một tiếng, nụ cười kia không hề có thiện ý.
"Được rồi, đã xong." Naruto vươn eo nói: "Obito, kéo em lên."
Obito ngồi bên trên liền duỗi tay kéo cậu lên.
"Xin lỗi vì để anh đợi lâu như vậy." Naruto nói.
"Không sao." Obito nói: "Tiện thể ngắm cảnh luôn."
Thế là Naruto đứng lên, nhìn xuống toàn bộ Konoha.
Naruto đã vô số lần đi dạo một mình trên những con đường của Konoha, nhưng bây giờ khi cậu và Obito đứng trên cao nhìn xuống, liền có cảm giác thật khác.
"Anh có thích Konoha không?" Naruto hỏi.
"Dù sao thì đây cũng từng là nhà của ta." Obito nói.
"Nhưng gia tộc Uchiha đã chết hết, chỉ còn lại Sasuke và anh trai của cậu ấy." Naruto nói: "Đúng rồi, anh trai của Sasuke tên là gì nhỉ?"
Cậu có quan hệ cũng không tệ với Sasuke, hai người tranh nhau vị trí đứng đầu lớp, nhưng về lý thuyết thì Naruto kém một chút, cho nên bại nhiều hơn thắng. Tuy Sasuke kiêu ngạo, nhưng đối với người có thực lực ngang mình thì vẫn có thái độ thân thiện.
"Là Uchiha Itachi."
"Ồ." Naruto gật đầu: "Em nhớ ra rồi, Obito, anh biết hắn sao?"
"Ừ." Obito nói.
"Đúng rồi, còn chưa tới hai tháng mà. Sao anh tới sớm vậy?"
"Bởi vì ta phải đi vắng một khoảng thời gian." Obito nói, sau đó giơ một cái băng đeo trán đến trước mặt Naruto: "Ngày mai em tốt nghiệp nhỉ."
Naruto nhận băng đeo, nhìn thấy trên đó là một kí hiệu xa lạ: "Đây là..."
"Làng Mưa." Obito nói tiếp: "Có thể sẽ rất lâu sau chúng ta mới gặp nhau, nhưng nếu em đồng ý thì có thể tới Làng Mưa, ở nơi đó ta được gọi là Uchiha Madara."
"Ừ." Naruto gật đầu, cảm thấy hơi buồn.
"Mặt khác, đúng là toàn bộ tộc Uchiha đã bị Itachi giết, nhưng hắn theo lệnh cấp trên, bởi vì khi đó trong tộc đã có người có ý làm phản." Obito nói: "Konoha như thế nào? Mấy năm qua, em hẳn đã nhận ra."
"Em biết." Naruto nói.
Gió thổi qua khiến áo khoác của Obito lay động.
"Được." Obito nói: "Chúc mừng tốt nghiệp, Naruto." Hắn vừa nói vừa tháo mặt nạ xuống, lộ ra nửa mặt bên phải chằng chịt sẹo trải dài từ trên xuống dưới. Naruto cũng không ngạc nhiên, bởi vì cậu đã thấy khá nhiều lần, mặc dù lần đầu tiên khi nhìn thấy thì đã giật mình.
Obito xoa đầu Naruto rồi nói: "Từ nay về sau em không cần phải đeo kính bảo hộ nữa. Ngày mai là có thể đeo băng bảo vệ trán của Konoha rồi."
Dưới ánh trăng, Naruto nhìn thấy băng trán của hắn có đường gạch ngang.
Là ninja phản bội.
Cậu biết chính xác nó có nghĩa gì.
Ngày mai tốt nghiệp, sẽ sớm rời khỏi Konoha thôi.
############################################################################
*Vì quyết định trong suy nghĩ của Obito nên đổi xưng hô.