Bông Hồng Cuối Cùng Của Mùa Hạ

Chương 3


3 tháng


Việc Phó Thanh Hi rời đi không hề khiến Lâm Tùng Nam hoá thành chó điên. Anh cực kỳ bình tĩnh dọn vào căn phòng Phó Thanh Hi từng ở, từng bước thay thế mọi dấu vết của Lâm Hướng Dương và biến bản thân thành người tình ban đầu của “mẹ nhỏ” mình. 

Trên vách tường phía đầu giường treo một tấm hình Phó Thanh Hi thật lớn, tương tự những bức tường khác cũng treo những tấm hình trong tư thế khác. Ảnh lớn ảnh bé tràn ngập mỗi ngóc ngách. Trong không gian nồng nặc mùi nước hoa Phó Thanh Hi thường dùng. Trên bàn trà trong phòng khách là mấy quyển sách rời, dùng góc độ tinh tế để bày biện ra sự tự nhiên giả tạo. Trên bàn cơm có hai bộ bát đũa, một bộ trong đó còn được in hình hoa hồng phức tạp. 

Cuối cùng sợi dây đỏ kia được Lâm Tùng Nam cột lên cổ tay, lúc đi lại vẫn phát ra những tiếng leng keng nhưng không trong trẻo dễ nghe như Phó Thanh Hi. Ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn đơn giản, người yêu trên tờ thông tin cá nhân của anh viết: Phó Thanh Hi. 

Căn biệt thự kia cứ như một cái nhà tù thật lớn nhốt người ta trong quá khứ, không có hiện tại mà cũng chẳng có tương lai. Phó Thanh Hi luôn thích ra ngoài đi bộ vào những đêm trời quang đãng, buổi tối có lẽ là thời điểm thảnh thơi nhất ở một thành phố, khi mà người ta cuối cùng cũng có thể thoát khỏi công việc nhàm chán và mệt nhoài, ngọn đèn đường rực rỡ và người đi đường vội vàng mang lại cảm giác cuộc sống bừng bừng sức sống. 

Phó Thanh Hi tạm trú trong một khách sạn ở cách trung tâm thành phố và các khu thương mại không xa. Cậu chậm rãi đi xuyên qua giữa đám đông chen chúc, thỉnh thoảng lại dừng chân trước một cửa hàng, mua một xâu hồ lô ngào đường không được ngon lắm, hoặc chiếc mũ có hai cái tai ở trên nhưng phần tai không mấy thẳng thớm lúc đội lên đầu sẽ lắc qua lắc lại theo từng bước chân của chủ nhân. Vừa khéo có thể che đi chùm tóc rối bù mà cậu không tài nào đè xuống được lúc mới thức dậy. 

Đây có lẽ là năm thứ ba Phó Thanh Hi rong ruổi, mấy năm nay cậu đã lang thang vô định đến rất nhiều nơi trên thế giới, ngắm nhìn những ngôi nhà thấp thoáng giữa núi đồi từ xuân đến hạ, nhìn đàn dê đàn bò và từng bụi hoa dạo rải rác, lắng nghe mấy người đồng hành hát dân ca Celt trên nền phong cầm bên bờ hồ ánh lên thứ ánh sáng màu xanh lam, và cũng từng bước vào một giáo đường trơ trọi giữa đồng cỏ rộng lớn lắng nghe mục sư đọc kinh,... Nhưng album ảnh của Phó Thanh Hi vẫn trống trơn. Cậu như tinh linh ra đời trong gió, tự do và nhẹ nhàng bước vào mỗi một tấc đất trên thế gian mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Góc áo của cậu bị ai đó kéo nhẹ, cậu cúi đầu xuống, là một cô bé để tóc kiểu quả táo, đang ngước gương mặt trắng nõn lên nhìn cậu. Lúc nhoẻn miệng cười vừa khéo để lộ ra chiếc răng cửa mới thay, rất giống một cô công chúa nhỏ chẳng biết chạy ra từ toà lâu đài nào.

Phó Thanh Hi hơi khom người xuống, xoa đầu công chúa nhỏ: - Sao thế? 

- Anh ưi, anh mua nón ở đâu dậy? - Công chúa nhỏ cười tủm tỉm hỏi. Có lẽ là đang thay răng nên khi nói chuyện phát âm không mấy rõ ràng. 

Phó Thanh Hi chỉ hướng cho công chúa nhỏ, lại bị công chúa nhỏ mè nheo đòi cậu phải dẫn đi. Cậu hết cách đành phải đồng ý, tiện thể hỏi thăm:

- Ba mẹ em đâu? Không tìm thấy em có lo không đó?

Công chúa nhỏ cau mày, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ vài giây. Nào ngờ đáp án là:

- Không ạ! Em có thể nhờ anh gọi điện thoại cho mẹ em mà. 

Phó Thanh Hi gục trước sự thông minh của cô công chúa nhỏ, bế cô bé lên rồi đi đến trước cửa hàng. Dọc đường đã gọi điện cho người lớn trong nhà cô bé, hẹn sẽ gặp nhau trước cửa hàng. 

Có vẻ như cuộc hội ngộ không bao giờ có thể lãng mạn như phim, hai nhân vật chính mạnh ai nấy đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ với vẻ thanh lịch, trước mặt là người đi đường vội vàng qua lại, và thời gian như đã ngừng trôi. Trái ngược hoàn toàn, nó tràn ngập sự bối rối không kịp chuẩn bị của một bên và sự thong thả nằm trong dự kiến của bên còn lại. 

Phó Thanh Hi đội cái nón mà cô công chúa nhỏ yêu thích lên cho cô bé, giao cô bé lại nguyên vẹn cho cha mẹ mình. Trước khi đi, công chúa nhỏ còn hôn lên má Phó Thanh Hi một cái và nói bằng giọng ngọt ngào:

- Cảm ơn anh nha! Anh ơi, mai mốt em muốn lấy anh. 

Phó Thanh Hi cười trừ, véo nhẹ hai má bầu bĩnh của công chúa nhỏ:

- Rồi, nào em lớn thì đi tìm anh nhé. 

Dõi theo cả nhà công chúa nhỏ dần dần biến mất trong đám người, Phó Thanh Hi mới cất bước rời đi. Cho đến khi ra khỏi phố xá sầm uất, cậu dừng bước, xoay người lại nhìn Lâm Tùng Nam đi theo cậu từ nãy giờ, hỏi 

- Lúc nãy con làm gì đó?

Cậu trai mới 10 phút trước còn cãi nhau với ông chủ cửa hàng vì chiếc mũ đã hết hàng lúc này lại chẳng khác nào vừa nuốt một viên đá nóng. Anh không biết nên giải thích sao mình ở chỗ này như thế nào, không biết nên giải thích lúc nãy anh chỉ muốn chiếc mũ cùng kiểu với Phó Thanh Hi như thế nào và không biết nên giải thích sao anh giống một kẻ biến thái cuồng theo dõi như thế nào. Anh đành trầm mặc đứng nguyên tại chỗ. 

- Chuyển ngữ bởi TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Ngay khi Phó Thanh Hi chờ không được lời giải thích của Lâm Tùng Nam và định xoay người rời đi thì bỗng nhiên Lâm Tùng Nam xông lên trước ôm Phó Thanh Hi vào lòng. 

Nước mắt nóng rực chảy xuống cổ áo trượt vào hõm vai của Phó Thanh Hi, cơ thể Lâm Tùng Nam đang run rẩy, giống như một người lữ thứ cô độc trong sa mạc bất thình lình nhìn thấy một dòng suối trong veo, cuối cùng cũng tìm được chí báo cứu mạng. 

Cái ôm này quá dài, cũng quá lặng lẽ.

Trên đầu Phó Thanh Hi vẫn còn đội cái mũ lông, cậu đứng dưới ánh đèn, cả người được bao trùm trong ánh sáng ấm áp, lỗ tai trên mũ xao động theo gió thoảng qua. Cứ như cuối cùng vị Sơn Thần đang lưu lạc chốn dân gian, cuối cùng bị tín đồ của mình tìm thấy và thành kính ngóng trông cậu trở về. 

Phó Thanh Hi không tránh cái ôm của Lâm Tùng Nam, cậu gần như dung túng phó mặc cho Lâm Tùng Nam vùi mặt khóc trên vai cậu. Cậu im lặng một lúc lâu sau mới cất lời:

- Lâm Tùng Nam, con định cứ như thế này tới chừng nào?

- Tới chừng chú về. 

- Nếu chú mãi mãi không về thì sao?

- Vậy thì mãi mãi. 

Một bàn tay ôm lấy lưng Lâm Tùng Nam, Phó Thanh Hi hôn lên gò má của anh, môi khẽ nhếch lên, nói:

- Đưa chú về đi, Lâm Tùng Nam. 

Từ ba năm trước, có một tên ngốc gánh trên mình xiềng xích nặng nề bước ra khỏi nhà giam không nhìn thấy ánh mặt trời kia. Tự cho mình là thông minh, bắt đầu một cuộc hành trình vô định. 

Giống như anh đã từng nói, anh sẽ mãi mãi dõi theo Phó Thanh Hi bất kể là ngày sáng hay đêm tối. Anh đi theo phía sau Phó Thanh Hi, trải qua từng vùng đất mà Phó Thanh Hi trải qua, dọn sạch mọi nguy hiểm có thể tồn tại trên đường cho Phó Thanh Hi, trong máu ảnh của anh chứa đầy từng cái cau mày hay nụ cười của Phó Thanh Hi. 

Lâm Tùng Nam chứng kiến đoá hoa hồng này từ khô héo đến nở rộ, cuối cùng hoa hồng cũng thoát ra khỏi cái góc ẩm ướt mà nó mọc lên ban đầu và chào đón ánh mặt trời xán lạc thuộc về riêng nó. 

Khi hai con người xa cách ba năm lại một lần nữa thẳng thắn và chân thành đối mặt với nhau, Lâm Tùng Nam vừa ép Phó Thanh Hi đến mức hai mặt đẫm lệ đầu óc mông lung vừa dây dưa bắt Phó Thanh Hi không ngừng gọi tên anh. 

- Thanh Thanh, con là ai? - Lâm Tùng Nam hé môi liếm vành tai của Phó Thanh Hi, cậu quá mẫn cảm, rối rắm không biết phải làm sao, vùi cả người vào lồng ngực anh. 

- Lâm… Lâm Tùng Nam. - Phó Thanh Hi nắm lấy bả vai Lâm Tùng Nam, khoảng cách cơ thể khiến cậu không còn chỗ trốn đành phải nhỏ giọng làm nũng xin tha: - Chậm thôi… được không… Tùng Nam…

Lâm Tùng Nam dụ dỗ Phó Thanh Hi hôn mình, sau khi toại nguyện lại nuốt lời. Phó Thanh Hi tức giận há mồm cắn lên vai Lâm Tùng Nam, nhưng vết cắn này chỉ khiến anh càng điên cuồng hơn. Chút đau đớn vậy chẳng khác nào chứng cứ hàng thật giá thật giúp anh ý thức rõ ràng mọi dằn vặt trong thời gian tìm kiếm Phó Thanh Hi cuối cùng đổi lại là người đã dừng chân trong lãnh địa của anh. 

Hai người ôm nhau thật lâu. 

Phó Thanh Hi mơ mơ màng màng trong lòng Lâm Tùng Nam, được Lâm Tùng Nam ôm ấp ngủ thiếp lúc nào không hay. 

Lâm Tùng Nam đặt một nụ hôn lên trán Phó Thanh Hi, anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Phó Thanh Hi. Lại một lần nữa, tuyên bố cho cả thế giới biết thân phận người yêu của mình. 

Lâm Tùng Nam nỉ non bên tai Phó Thanh Hi:

- Con yêu chú, Phó Thanh Hi. 

Chú biết, Lâm Tùng Nam. 

- HẾT - 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play