Lâm Tùng Nam bế Phó Thanh Hi đang ngủ say từ ghế phụ lên, nước mắt trên mặt Phó Thanh Hi đã bị anh lau sạch sẽ. Đôi môi tái nhợt cong nhẹ, lúc được anh bế lên vẫn ngoan ngoãn cuộn người thành một cục ở trong lồng ngực anh. Nhẹ bẫng, như một tinh linh xinh đẹp và mong manh hóa thân từ một đóa hồng.
Gương mặt của Phó Thanh Hi áp xuống gối nằm, Lâm Tùng Nam cúi người, duỗi tay đẩy sợi tóc mái che đi vầng trán của Phó Thanh Hi, nhìn người đàn ông đã lớn lên cùng mình một cách thương tiếc. Anh không muốn thấy Phó Thanh Hi rơi nước mắt, càng không muốn thấy Phó Thanh Hi rơi nước mắt vì người khác. Cho dù, người đó có là cha mình.
Anh cúi đầu, nhưng không hôn môi Phó Thanh Hi. Anh chỉ ngắm nhìn người anh yêu sâu đậm, một lúc lâu sau anh mới lẩm bẩm: “Con ước gì chú có thể nhìn thấy con”.
Buổi tối, Lâm Tùng Nam tỉnh giấc bên mép giường của Phó Thanh Hi. Anh bò dậy định xem tình trạng của Phó Thanh Hi…
Trên giường không có một bóng người nào.
Đầu óc Lâm Tùng Nam “oanh" lên một tiếng, lo lắng Phó Thanh Hi xảy ra chuyện, gấp gáp tới độ không kịp xỏ giày mà đã chạy xuống dưới lầu, vừa chạy vừa gọi tên Phó Thanh Hi nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Anh chạy ra khỏi cửa, tìm ở trong sân một vòng. Buổi tối ngoài sân chỉ có ánh đèn le lói và những phiến đá gồ ghề, Lâm Tùng Nam lo sợ Phó Thanh Hi sẽ bị thường. Và, càng lo sợ bản thân không tìm thấy Phó Thanh Hi.
“Thanh Thanh! Phó Thanh Hi!”.
Giọng của Lâm Tùng Nam không ngừng vang lên giữa màn trời đêm tịch mịch, nhưng không nơi nào có bóng hình Phó Thanh Hi cả. Anh chán nản cúi đầu đứng dưới bóng đèn mờ ảo, sức chiếu của đèn không tài nào soi sáng được cả khoảnh sân trống trải mà chỉ có bóng đêm vô tận lan đến dưới chân anh thôi.
“Con… đang tìm chú sao?” - Giọng nói chất chứa ý cười đằm thắm vang lên sau lưng Lâm Tùng Nam.
Anh như gặp được Chúa cứu thế, quay phắt đầu lại, nhìn thấy người mà anh đau đáu tìm kiếm đi ra từ sau một thân cây, khi mỉm cười trên mặt thấp thoáng hai cái má lúm đồng tiền.
Phó Thanh Hi đứng trong bóng tối, bóng cây lại phủ lên cho Phó Thanh Hi một màu rất sẫm mà xung quanh lại không có một ranh giới ánh sáng nào. Phó Thanh Hi bất động đứng đó, lẳng lặng nhìn Lâm Tùng Nam và chờ Lâm Tùng Nam bước vào nơi góc tối này.
Lâm Tùng Nam chớ hề do dự, anh lao đến chỗ Phó Thanh Hi, ôm chầm lấy Phó Thanh Hi, cuốn Phó Thanh Hi vào trong lãnh thổ của mình rồi hôn thật sâu lên đôi môi ấy.
Phó Thanh Hi ngửa đầu đón nhận nụ hôn bất thình lình này, cậu trợn tròn mắt, cảm nhận được sự thâm nhập của Lâm Tùng Nam thì hé hàm răng, lại có cảm giác Lâm Tùng Nam lỗ mãng tấn công. Cuốn lấy đầu lưỡi của cậu rồi tiến vào lãnh địa của cậu, kỹ thuật tương đối vụng về, giống như một tên phản diện đang huênh hoang chiếm hữu kho báu mà hắn vất vả đoạt được nhưng rồi một giây tiếp theo kho báu sẽ bị kẻ khác cướp mất.
Tên phản diện đã cướp được kho báu như ý hắn muốn. Đôi tay của Lâm Tùng Nam nâng gương mặt của Phó Thanh Hi lên, tham lam hút lấy không khí trong khoang miệng của Phó Thanh Hi khiến Phó Thanh Hi không thể không dựa dẫm vào người đối diện. Anh ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Phó Thanh Hi, thế nhưng điều này cũng không thể nào thôi thúc lý trí của anh quay lại. Anh chỉ cố gắng ma sát, cố gắng lưu lại dấu vết của mình trên người và trong lòng Phó Thanh Hi.
Phó Thanh Hi đặt tay lên ngực Lâm Tùng Nam, bên dưới bàn tay là trái tim đang đập mãnh liệt của Lâm Tùng Nam. Cậu đáp lại nụ hôn của Lâm Tùng Nam, trong lúc thăm dò, tần suất đập nơi trái tim lại càng dữ dội hơn nữa. Cậu nhắm mắt lại, một bàn tay vòng qua cổ Lâm Tùng Nam.
Lâm Tùng Nam bế Phó Thanh Hi lên, đi về phía cửa nhưng bị Phó Thanh Hi cản lại.
“Ở ngay tại đây!” - Phó Thanh Hi nói.
Có lẽ Lâm Tùng Nam đã mất trí rồi, anh mù quáng nghe theo mệnh lệnh của Phó Thanh Hi. Trong đêm đen ấy, anh ôm Phó Thanh Hi ngồi trên xích đu dưới tán cây to và hôn lên vành tai của Phó Thanh Hi.
Dái tai của Phó Thanh Hi không quá mỏng, nho nhỏ như một hạt ngọc trai giọt nước. Lâm Tùng Nam tạo một vết cắn mờ nhạt trên đó, màu sắc hằn lên vừa xinh đẹp vừa ướt át.
Phó Thanh Hi dẫn dắt Lâm Tùng Nam mò vào vạt áo khoác mỏng của mình, chạm lên làn da lạnh ngắt của mình rồi duỗi tay ôm lấy cổ Lâm Tùng Nam.
Tay Lâm Tùng Nam ấm hơn Phó Thanh Hi nhiều, anh lưu luyến vòng eo thon thả của Phó Thanh Hi, vuốt ve cái bụng phẳng lì, hõm eo hãm sâu và xương hông nhô cao. Cơ thể của Phó Thanh Hi ngày một gầy đi theo thời gian Lâm Hương Dương bị bệnh nặng, nhưng làn da vẫn sáng bóng và mịn màng cứ như loại tơ lụa thượng hạng mặc cho người ta mơn trớn.
Anh dừng lại ở vùng da đó thật lâu, sau đó chậm rãi mon men đến ngực. Khác với kết cấu phần eo, ngực của Phó Thanh Hi mềm mại đến lạ, ấm áp, giống như đang sờ lên ngọc và chấp nhận những động chạm bên ngoài.
Lâm Tùng Nam nâng Phó Thanh Hi lên để cậu có thể ngồi trên đùi mình, cởi luôn áo ngoài của Phó Thanh Hi.
- Chuyển ngữ bởi TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
“Anh ơi…”
Anh.
Đúng vậy, là anh.
Lâm Tùng Nam chưa bao giờ ý thức rõ ràng hơn bây giờ, bản thân bị Phó Thanh Hi coi là ba mình thêm một lần nữa. Anh đố kỵ, anh phẫn nộ, anh đố kỵ vì ba mình đã từng làm chuyện tương tự với người mình yêu, anh phẫn nộ vì cho dù bản thân đang ở trong thời khắc này vẫn không tài này thoát khỏi cái bóng của Lâm Hướng Dương. Thậm chí, anh còn căm hận vì sao bản thân không phải là Lâm Hướng Dương. Nhưng, anh chưa từng căm hận Phó Thanh Hi.
Anh yêu Phó Thanh Hi.
Thế nên anh không hề buông Phó Thanh Hi ra, anh gặm cắn vòm ngực của Phó Thanh Hi, cảm nhận cơ thể đang run lên vì quá nhạy cảm của Phó Thanh Hi và nghe tiếng nức nở động tình ở trên đỉnh đầu.
…
Xong chuyện, Phó Thanh Hi chỉ nán lại trong lồng ngực của Lâm Tùng Nam chốc lát rồi đẩy Lâm Tùng Nam ra để đứng dậy và đi về phía trước với cơ thể trần trụi. Lâm Tùng Nam tính đi theo, nhưng đã bị Phó Thanh Hi từ chối: “Để chú ở một mình một lúc, được không?’.
Vì vậy, Lâm Tùng Nam đành trơ mắt nhìn Phó Thanh Hi đi băng qua những ngọn đèn mờ ảo, dừng lại dưới ánh sáng chỉ trong một giây ngắn ngủi rồi lại lần nữa ẩn mình vào bóng đêm đen.
Rồi sau đó anh vẫn cứ đi theo Phó Thanh Hi, mặc cho ánh sáng, mặc cho bóng tối, Phó Thanh Hi vẫn cứ đi mãi.
*
Khi Phó Thanh Hi ra khỏi phòng thì trời đã tờ mờ sáng, mặt trời lấp ló đằng sau rặng mây chỉ để lộ ra vầng sáng thấp thoáng. Cậu chẳng mang theo gì cả, đến cả sợi dây đỏ kia cũng bị bỏ lại trong phòng. Lâm Tùng Nam đã trực ở cửa phòng ngủ cả đêm, bây giờ có lẽ là lúc đang buồn ngủ nhất nên không nhận ra Phó Thanh Hi đi rồi.
Phó Thanh Hi mua vé xe lửa của chuyến sớm nhất, tấm vé đã mua từ lúc bệnh của Lâm Hướng Dương trở nặng. Cậu nhìn cảnh sắc lướt qua thật nhanh bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng cảm nhận được sự trầm tĩnh đó giờ chưa từng có.
Rất nhiều năm về trước, khi cha mẹ cậu ích kỷ ném cậu lại nơi hoang vu trong đêm dài kia thì cậu đã tự đóng kín cửa lòng. Cậu là một đoá hồng sinh trưởng trong một góc ẩm thấp, có nở rực rỡ hơn cũng không tài nào làm lu mờ mùi hôi thối và những hắc ám xung quanh. Vì vậy cậu vội vàng tìm kiếm chất dinh dưỡng có thể xua đi thứ mùi này, cậu tự tạo cho bản thân một lớp vỏ bọc vừa hiền hoà vừa vô hại và bắt đầu cuộc đi săn của riêng Phó Thanh Hi.
Lâm Hướng Dương không phải con mồi lý tưởng, loại thương nhân lăn lộn trên thương trường nhiều năm luôn rất xảo quyệt và cũng rất hèn nhát. Mặc dù người doanh nhân này cam tâm tình nguyện làm kẻ ngốc ở trước mặt Phó Thanh Hi hơn chục năm trời, cưng chiều nâng niu Phó Thanh Hi như báu vật thì Phó Thanh Hi vẫn không cảm thấy hài lòng. Phó Thanh Hi cứ theo đuổi tình yêu người khác dành cho mình, theo đuổi người có thể hy sinh mọi thứ vì mình nhưng lại quên mất rằng cậu còn có chính cậu mà.
Trước lúc Lâm Hướng Dương lâm chung đã từng nói chuyện riêng với Phó Thanh Hi. Có lẽ khi đó Lâm Hướng Dương hồi quang phản chiếu, tuy nói chuyện hơi đứt quãng nhưng vẫn kéo dài hơi tàn nói rất rất nhiều với Phó Thanh Hi. Lâm Hướng Dương kể về quá khứ giữa hai người họ, kể về ấn tượng năm đó lần đầu tiên gặp Phó Thanh Hi.
“Thanh Thanh, anh không biết em có còn nhớ không, buổi tối hôm đó em đứng trong con hẻm nhỏ, mặc bộ quần áo màu đen quật ngã một gã lưu manh tính ăn hiếp em. Gương mặt nhỏ nhắn xám ngoét, trong tay còn cầm một cục gạch”.
Lâm Hướng Dương nắm tay Phó Thanh Hi, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của Lâm Hướng Dương có một vết sẹo nhỏ mờ mờ. Có lẽ vết sẹo lần đó để lại, Lâm Hướng Dương chỉ vuốt ve rồi mỉm cười lâm vào hồi ức:
- Thế nhưng lần thứ hai gặp lại em thì em đã ăn mặc thanh thoát hơn rồi, giống như một con cáo nhỏ có bộ lông xù…
Phó Thanh Hi im lặng lắng nghe Lâm Hướng Dương hồi tưởng về quá khứ, cậu chẳng biết lần đầu Lâm Hướng Dương gặp cậu là lúc nào, cũng chưa từng để ý, nhưng khi cậu nghe Lâm Hướng Dương nói lại không tránh khỏi hơi sốc.
“Thanh Thanh, anh muốn che chở em, nên anh rất xin lỗi, anh không có can đảm để em đứng cạnh anh với thân phận người thương. Anh rất xin lỗi, sau này có lẽ cũng không còn cơ hội nữa rồi” - Lâm Hướng Dương vỗ về mu bàn tay của Phó Thanh Hi, trong mắt chảy xuống một giọt nước mắt vẩn đục. Bệnh tật khiến Lâm Hướng Dương không tài nào thấy rõ biểu tình của Phó Thanh Hi, Lâm Hướng Dương không biết Phó Thanh Hi có đau khổ vì mình hay không nhưng vẫn muốn cảm nhận được một chút tình yêu chân thành từ Phó Thanh Hi.
Một giọt nước mắt đáp xuống mu bàn tay Lâm Hướng Dương, sau đó rào rạt rơi xuống không dứt. Chỗ hai người đang nắm tay đã có một bãi nước nhỏ, chầm chậm thấm vào lòng bàn tay và lấp đầy khoảng trống ở giữa.
Có lẽ trong khoảnh khắc đó, Phó Thanh Hi từng thật lòng chia sẻ cho Lâm Hướng Dương một lượt tình yêu vốn dĩ ít ỏi của mình.
Lâm Hướng Dương đưa đôi tay run run lên lau nước mắt cho Phó Thanh Hi, dỗ dành từng tiếng đứt quãng:
“Ngoan, Thanh Thanh đừng khóc. Sau khi anh đi rồi, em hãy đi ra ngoài nhiều vào, thời tiết ở Gia Thành xấu quá, cầm chân em quá lâu rồi”.
“Hãy đến nơi có nhiều nắng, hoa hồng thì phải tắm mình dưới ánh mặt trời mới có thể sinh trưởng tốt…”
Giờ đây, khi cậu bước lên hành trình không có đích đến này, cậu mới có thể không quan tâm rốt cuộc ánh mặt trời mà cậu mong muốn ở nơi nào. Cậu cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ tìm bừa một chỗ rồi xuống và tiến hành hành trình giải thoát giữa thế gian rộng lớn.