Trong ấn tượng của Phó Thanh Hi, Gia Thành là một thành phố mưa nhiều hơn nắng, thế nên cậu sống ở Gia Thành ròng rã 10 năm, mà chẳng thể nhớ được có bao nhiêu ngày nắng. Tuy vậy, hôm nay lại đúng là một ngày nắng rực rỡ hiếm thấy.
Phó Thanh Hi ngồi ở mép giường, ánh nắng xuyên qua ban công, chiếu xuống mắt cá chân trắng nõn và gầy quá mức cho phép của cậu, mạch máu lộ rõ bên dưới làn da mỏng tang cứ như dấu vết tình ái do người tình thương mến mơn trớn xong rồi để lại trên làn da lạnh lẽo và tái nhợt đó vậy.
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, Phó Thanh Hi không có động thái gì cả, cậu chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn xuống một sợi dây đỏ ở nơi cổ chân. Trên sợi dây xỏ một đóa hoa hồng kim loại nho nhỏ, lúc đi sẽ phát ra tiếng leng keng, thật khẽ, nhẹ nhàng giống con người cậu.
Cậu nghe người ở ngoài cửa gọi mình: “Đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi".
Không lâu sau đó, Phó Thanh Hi đứng dậy khỏi mép giường, đi đến trước gương sửa soạn lại dung nhan của mình, người trong gương toát lên vẻ chán chường từ trong ra ngoài. Đôi mắt lờ đờ đỏ hoe, mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn khá hơn mấy ngày trước, không quá héo tàn. Cậu mặc một bộ âu phục đặt may vừa khít, trước ngực cài đóa hoa trắng, khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa phòng ngủ, cậu lập tức đứng thẳng lưng lên. Hóa thành “bạn thân" Phó Thanh Hi điềm đạm và lịch lãm bên cạnh Lâm Hướng Dương.
Phó Thanh Hi đi đến trước mặt người cũng đang ăn vận tương tự mình, khẽ gật đầu đáp:
- Chúng ta đi thôi!
Lâm Tùng Nam duỗi tay chỉnh lại đóa hoa bị lệch trước ngực cho Phó Thanh Hi, chẳng phải hành động có chủ đích gì cả mà chỉ muốn truyền tải sự an ủi mờ nhạt của mình đến Phó Thanh Hi mà thôi.
Trong buổi tang lễ, Phó Thanh Hi đứng cạnh con trai của Lâm Hướng Dương với tư cách là bạn thân, tiếp đón khách khứa tới lui phúng viếng, cậu không nói nhiều mà chỉ khom lưng - ôm - đưa một đóa hoa cúc trắng đặt lên trước di ảnh.
Lâu lâu Lâm Tùng Nam lại ngó Phó Thanh Hi, thật ra anh đã để ý Phó Thanh Hi từ lâu lắm rồi, khoảnh khắc quyết định ngày làm tang lễ cho Lâm Hướng Dương, Phó Thanh Hi rơi vào trạng thái giống như bây giờ. Chẳng khác nào một con cúp bế thủy tinh được máy móc vận hành, yếu ớt, mong manh và chết lặng.
Lâm Tùng Nam hiểu được vì sao, vào năm 10 tuổi, lần đầu tiên bước vào cánh cửa nhà mình, anh đã biết rồi. Khi ấy Phó Thanh Hi chỉ mới đôi mươi, lúc đứng bên cạnh Lâm Hướng Dương trông cứ như một đứa trẻ xinh xắn, vừa đẹp vừa tràn trề nhựa sống. Mỗi lần cười rộ lên sẽ lộ ra đôi má lúm đồng tiền hơi nông, Phó Thanh Hi mỉm cười và chìa tay về phía anh hồi đấy vẫn còn nhỏ xíu: “Xin chào, chú là Phó Thanh Hi”.
Sau đó Phó Thanh Hi bắt đầu ở lại nhà họ rất lâu, hình như cái gì Phó Thanh Hi cũng biết. Phó Thanh Hi dạy Lâm Tùng Nam chơi dương cầm mà vốn dĩ anh không thích, rồi ngồi trên ghế dựa làm người mẫu cho anh vẽ tranh, hoặc cũng có lúc lười biếng lén dẫn Lâm Tùng Nam ra ngoài đi dạo, y hệt một đóa hoa đương độ nở rộ - tự do tự tại hưởng thụ hết mọi điều tuyệt diệu trên đời.
Lâm Tùng Nam thích kề cận Phó Thanh Hi, anh muốn mãi mãi ở cạnh Phó Thanh Hi nhưng Phó Thanh Hi chưa bao giờ là “thứ" thuộc sở hữu của một mình anh. Phó Thanh Hi cũng sẽ vùi trong lồng ngực của Lâm Hướng Dương để chơi game, sẽ đùa dai thọc chân vào vạt áo sơ mi của Lâm Hướng Dương, sẽ bị Lâm Hướng Dương tóm được và giữ chặt tay trong tay để cắt đi móng tay dài, sẽ lặng lẽ búng ngón tay ra móc lấy ngón tay của Lâm Hướng Dương rồi khẽ ngoắc lại trong lúc họ đang ăn cơm. Mà thường thì Lâm Hướng Dương chỉ cười và xoa đầu Phó Thanh Hi, đưa những món Phó Thanh Hi thích ăn đến bên miệng Phó Thanh Hi. Dỗ dành: “Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm đi được không?”.
Sự dịu dàng Lâm Hướng Dương dành cho Phó Thanh Hi là điều mà Lâm Tùng Nam chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ba không thương anh, từ khi anh có ký ức đã biết mình chỉ là một sản phẩm của khoa học kỹ thuật, là một quả trứng thụ tinh nhân tạo được nuôi cấy hoàn chỉnh trên khay petri. Anh chưa gặp sinh vật mang tên “mẹ" bao giờ, thậm chí còn tự chán ghét bản thân thừa hưởng ngoại hình giống mẹ nên ba anh mới không thích anh. Vì vậy, đó giờ cha anh chỉ nghiêm túc la rầy bắt anh học tập đủ thứ lễ nghi và những điều anh chán ghét, cực kỳ keo kiệt, chẳng bố thí một chút xíu tình thương nào cho con của mình.
Lâm Tùng Nam không phải là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu, ít nhất trước khi Phó Thanh Hi đến là không phải.
Phó Thanh Hi tựa như tia nắng ban mai, cả người tỏa ra vầng sáng ấm áp, bước vào căn nhà quanh năm suốt tháng chìm trong mây mù, giúp những con người trong căn nhà đó vô thức muốn lại gần. Lâm Hướng Dương muốn, Lâm Tùng Nam cũng muốn.
Lâm Tùng Nam sẽ moi quyển đồng thoại mà đến cả bản thân anh còn chẳng biết là mua hồi nào từ cái rương dưới đáy giường ra, đi gõ cửa phòng ngủ của Phó Thanh Hi, năn nỉ Phó Thanh Hi đọc truyện cho anh nghe. Thế thì anh có thể ngang nhiên ngủ cùng Phó Thanh Hi, ôm lấy một cánh tay của Phó Thanh Hi và tham lam cướp lấy một chút hơi ấm. Đôi lúc anh tỉnh giấc vào nửa đêm, thấy bên cạnh Phó Thanh Hi lại có thêm một người. Mà Phó Thanh Hi thì an nhiên làm ở trong lồng ngực con người đó, không muốn xa rời - cũng giống như anh không muốn xa rời Phó Thanh Hi vậy.
Dần dà, Lâm Tùng Nam muốn nhiều hơn nữa. Khi anh thấy Lâm Hướng Dương ôm Phó Thanh Hi và hôn chào buổi sáng trước khi đi làm mỗi ngày, anh cũng quấn lấy Phó Thanh Hi đòi hôn lên gương mặt anh. Cảm xúc mềm mại và ngọt ngào ấy đọng lại trên má anh cả một ngày, cho đến khi bị nụ hôn chào buổi sáng hôm sau thay thế.
Lâm Tùng Nam biết mình đang ỷ còn nhỏ tuổi để vòi vĩnh tình yêu thương của ánh mặt trời, nhưng anh tự nhủ với lòng rằng mình chỉ đang mưu cầu tình thân đến muộn mà thôi. Suy nghĩ như vậy, thói quen hôn này vẫn duy trì cho đến năm anh 16 tuổi.
Tuy nhiên, vào một ngày nọ, mọi thứ đã thay đổi…
Buổi tối hôm đó, qua khe hở của cánh phòng chưa được đóng kín, Lâm Hướng Dương đang ôm lấy cơ thể trần trụi của Phó Thanh Hi vào lòng, đặt từng nụ hôn lên mỗi tấc da thịt. Từ trán cho đến ngón chân đều bị hôn sạch, cũng rơi vào tầm mắt của người đang đứng ngoài cửa.
Lâm Tùng Nam chứng kiến người cha luôn luôn nghiêm khắc của mình cưỡi trên người Phó Thanh Hi - người trong lòng mình. Anh thấy khóe mắt ửng đỏ và mồ hôi tí tách trên gương mặt Phó Thanh Hi, thấy xương hông đỏ au và lồng ngực đầy ắp tình dục, thấy sợi dây đỏ xỏ hoa hồng lắc qua lắc lại ở nơi cổ chân ánh lên thứ ánh sáng chói mắt.
Lâm Tùng Nam không biết mặt mình ướt đẫm nước mắt từ bao giờ rồi, cũng không biết nơi trái tim đang co thắt vì đau đớn có ý nghĩa gì. Anh trốn về phòng mình, dường như đang muốn chôn chặt dục vọng thấp hèn của mình để hả cơn giận nên từ đó về sau anh không dám mong mỏi được Phó Thanh Hi hôn mỗi buổi sáng nữa.
Năm đó anh 16 tuổi, anh đốn mạt đi yêu người yêu của ba mình. Bởi vì trong lòng ấp ôm thứ tình yêu nặng nề và bẩn thỉu, anh hèn mọn khẩn cầu cao xanh có thể cho người anh yêu mãi mãi được hạnh phúc và khỏe mạnh.
Thế nhưng Phó Thanh Hi bây giờ chẳng còn sức sống như hồi Lâm Hướng Dương vẫn còn trên đời, cậu như đóa hoa hồng cuối ngày hè, không còn người thương bầu bạn, lẳng lặng nở ở một xó không có ánh mắt trời và chờ đợi tới ngày tàn úa.
- Chuyển ngữ bởi TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
Lúc tiễn đưa linh cữu về nơi an nghỉ cuối cùng, Lâm Tùng Nam bưng hộp tro cốt của Lâm Hướng Dương đi tuốt đằng trước, Phó Thanh Hi chỉ ở xa xa phía cuối đám rước. Cậu nhìn Lâm Hướng Dương được chôn cất, cúi chào cùng mọi người, cuối cùng đi đến trước bia mộ, đặt một đóa hoa hồng màu trắng lên trên thềm đá. Một chùm tia nắng rọi xuống, tình cờ bao trọn lấy cậu đang đứng trước mộ như một cái ôm ấm áp. Rồi cậu cũng rơi một giọt nước mắt, len lén chảy xuống gương mặt của cậu và biến mất ở cành hoa hồng kia.
Tang lễ hoàn tất, mọi người vội vàng giải tán. Trước mộ Lâm Hướng Dương giờ chỉ còn lại những nắm hoa nát bét rải rát. Phó Thanh Hi ngồi trên những đóa hoa đó, gương mặt dán vào tấm ảnh chụp nho nhỏ và nhắm nghiền mắt lại.
Lâm Hướng Dương luôn cho rằng người tình bé nhỏ của mình thích hoa hồng, vì vậy đã trang trí nhà mình như một nhà kính chuyên trồng hoa hồng. Có một năm nọ, Phó Thanh Hi bị bệnh không nặng không nhẹ, Lâm Hướng Dương chạy cả đêm đến một ngôi miếu xin một sợi dây đỏ, xỏ vào một cái lục lạc hình hoa hồng nhỏ nhỏ rồi đeo vào mắt cá chân của Phó Thanh Hi xem như bùa bình an. Thế nhưng Phó Thanh Hi chưa từng yêu hoa hồng, chẳng qua ở thời điểm cả hai mới quen nhau, Phó Thanh Hi thuận miệng bảo rằng hoa hồng rất đẹp, khiến Lâm Hướng Dương tin là thật suốt mười mấy năm và cũng tặng hoa hồng cho cậu suốt mười mấy năm.
Cho đến trước ngày Lâm Hướng Dương từ giã cõi đời, ông ấy vẫn còn lo lắng hình như năm nay không trồng được hoa hồng, không biết bé cưng của mình có buồn lắm không, không biết sau này có ai trồng hoa hồng cho bé cưng của mình không. Ông ấy luôn cảm thấy bản thân chưa đủ tốt, không thể công khai giới thiệu người mình yêu trước mặt mọi người với tư cách là bạn đời. Điều này khiến ông ấy có nỗ lực cỡ nào cũng không đủ để bù đắp những thiếu sót trong lòng.
Nhưng Phó Thanh Hi không biết, hay nói đúng hơn là cậu không hề để ý. Thật ra, cậu là người đã cô đơn quá lâu rồi, chỉ cần sự tồn tại của Lâm Hướng Dương có thể bù đắp cho sự cô độc tràn lan trong cậu thì cậu chẳng thèm quan tâm Lâm Hướng Dương có can đảm cho cậu trở thành “bạn đời hợp pháp" hay không.
“Tại sao… sao cứ bỏ lại một mình mình…”
Phó Thanh Hi nhắm mắt lại, co ro ở trước bia mộ. Nước mắt đọng lại thành từng bọt nước nho nho ngay trên chóp mũi, rào rạt rớt xuống mặt đất tạo ra những vệt nước trong tích tắt.
Lâm Tùng Nam đứng sau gốc cây cách Phó Thanh Hi không xa nhìn cậu, anh nghĩ mình không nên bước tới làm phiền, ấy vậy mà khi nhìn thấy nước mắt của cậu, anh vẫn nhịn không được phải bước tới trước mặt cậu. Anh quỳ một chân trên mặt đất, duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt.
“Con sẽ bầu bạn với chú” - Lâm Tùng Nam thì thầm.
Phó Thanh Hi chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cậu là một mảnh nhòe nhoẹt, cậu vô thức ghé sát vào lòng bàn tay ấm áp, lẩm bẩm:
“Anh ơi, anh ôm em một cái đi…”
Lâm Tùng Nam đứng dậy, ôm Phó Thanh Hi vào lòng. Anh cẩn thận ôm ấp cơ thể nhỏ nhắn và yếu ớt quá mức, gương mặt của Phó Thanh Hi đang tựa vào lồng ngực của anh, chỉ là một chút cảm giác tồn tại, lại khiến tim anh đập thật mạnh.
Phó Thanh Hi vẫn còn lẩm bẩm gọi “anh" trong miệng. Lâm Tùng Nam biết Phó Thanh Hi giữa cơn mông lung đã xem anh là ba anh, nhưng nếu như vậy có thể làm cho người trong lồng ngực anh dễ chịu phần nào thì cũng coi như anh còn có giá trị với Phó Thanh Hi.
“Anh ơi, anh dẫn em theo với. Em muốn về nhà…” - Phó Thanh Hi nhắm mặt lại dựa vào lồng ngực “người thương", duỗi một bàn tay ra bắt lấy vạt áo để nước mắt rơi vào cổ áo của Lâm Tùng Nam.
Lâm Tùng Nam về Phó Thanh Hi lên khỏi mặt đất, bắt chước giọng điệu nghiêm nghị của Lâm Hướng Dương: “Ngoan nào Thanh Thanh, anh đưa em về".
Lâm Tùng Nam không để bụng mình đang là ai, chỉ cần Phó Thanh Hi vui vẻ thì anh sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì.