Đan Kỳ Hoàn gật đầu, khẳng định suy đoán của Thẩm Dữ Hàm: “Không sai, bà ấy từ chỗ xuất gia đã trở lại.”
“Bà chỉ về nhà xem tình hình hay tính toán hoàn tục?” Thẩm Dữ Hàm hoàn toàn không có khái niệm gì về bà mẹ chồng chưa từng thấy qua này, chưa từng thấy ảnh chụp, cũng hiếm khi nào nghe Đan Kỳ Hoàn kể về bà.
Đan Kỳ Hoàn ít khi nào nói với Thẩm Dữ Hàm chuyện này, cũng bởi vì ký ức của hắn đối với mẹ chỉ dừng lại khi hắn còn nhỏ, hắn chỉ nhớ rõ bà với Đan Thiên Phong thường xuyên cãi nhau, cùng với bóng dáng kiên quyết rời đi, còn đối với gương mặt bà thì lại có chút mơ hồ.
Anh cả cùng chị hai mỗi năm sẽ đến chỗ bà dâng hương, hắn thì không. Lúc bà sinh ra hắn đã không quan tâm hắn, bên người hắn chỉ có bảo mẫu, mọi chú ý của bà đều đặt lên Đan Thiên Phong, thời điểm sinh ra hắn là lúc mà bọn họ mâu thuẫn gay gắt nhất, Đan Kỳ Hoàn chỉ nhớ được ánh mắt lạnh lùng mà bà nhìn hắn thôi.
Đồng thời, câu nói mà hắn nhớ rõ nhất chính là câu mà bà hay nói với bảo mẫu: “Phiền chết đi được! Đem nó đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó.”
Thật ra Đan Kỳ Hoàn không nên để tin tức bà trở về ảnh hưởng đến mình, nhưng vì bà để lại cho hắn những hồi ức không đẹp, hơn nữa ở bên Thẩm Dữ Hàm có thể khiến cho hắn thoải mái biểu đạt suy nghĩ của mình, vì vậy liền nói hết ra.
Hắn nói: “Anh cả chỉ nói bà ấy về Giang thành ở một thời gian, có hoàn tục hay không thì không rõ lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT