“Dạ. Ông xã gọi em sao?” Thẩm Dữ Hàm cho rằng mình nghe lầm, thoáng giật mình, ông xã từ trước đến giờ chưa từng kêu mình là bà xã, y bị ảo giác sao?
Mặt Đan Kỳ Hoàn cứng đờ, giả bộ nhắm mặt rồi lại mở mắt, ra vẻ trấn tĩnh: “Hả? Anh không có gọi em.”
Thẩm Dữ Hàm đặt lọ hoa xuống, kéo ghế dựa ngồi sát bên giường, ánh mắt đầy mong chờ mà nhìn hắn: “Anh có gọi.”
“Không có, em nghe lầm rồi.” Đan Kỳ Hoàn vẫn mạnh miệng.
“Chính anh gọi em là bà xã.” Thẩm Dữ Hàm nhìn hắn chăm chú, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bên trong chỉ có bóng dáng của Đan Kỳ Hoàn.
Đan Kỳ Hoàn giơ bàn tay không bị thương của mình lên sờ mặt y, nói lảng sang chuyện khác: “Giúp anh nâng giường lên đi.”
“Anh muốn ăn trái cây không? Lúc anh ngủ em đã đặt người ta đưa tới đó.” Thẩm Dữ Hàm đã quen với cái sự mạnh miệng và sĩ diện của ông xã nhà y rồi, nên không bắt hắn thừa nhận nữa, dù sao thì trong lòng cả hai đã biết rõ là được, y cũng thích điểm đáng yêu này của ông xã, vô cùng đối lập với sự cường thế bên ngoài, chỉ có trước mặt y mới như vậy làm y càng thích hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT