Trên mặt Thẩm Dữ Hàm còn vương nước mắt, ngẩng đầu, đôi mắt vừa ướt vừa đỏ, so với Đan Kỳ Hoàn nằm trên giường bệnh còn đáng thương hơn.
Thấy Đan Kỳ Hoàn trên giường mở mắt nhìn y, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, ngây người một lúc mới giật mình nói: “Ông xã, anh…anh tỉnh?”
“Ừ, hơi đau đầu một xíu.” Đan Kỳ Hoàn không biết mình ngủ bao lâu, cổ họng hơi đau, cho nên giọng nói vô cùng khàn.
Thẩm Dữ Hàm: “Em đi gọi bác sĩ!”
Y vừa nói vừa đứng lên định ra ngoài, trong lòng bối rối thiếu chút nữa vấp phải cái ghế, Đan Kỳ Hoàn nhìn bộ dáng gấp gáp của y lại muốn cười.
“Thẩm Dữ Hàm, không cần đi, ở đầu giường có một cái nút, em chỉ cần ấn xuống rồi đợi một lát sẽ có người đến đây.” Đan Kỳ Hoàn cuối cùng cũng cố gắng nói xong, gọi y lại: “Rót cho anh ly nước được không?”
Nãy giờ Thẩm Dữ Hàm vẫn luôn ở trạng thái kinh hoàng thất thố, việc ông xã tỉnh lại khiến y vô cùng vui mừng, vậy mà lại không biết nên làm gì, trước kia khi ở nhà họ Thẩm, tổ mẫu sinh bệnh thì y luôn biết cách chăm sóc cho bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT