THÙ DIỆU

(Phần 3)


3 tháng


9.

Weibo gần như chưa bao giờ náo nhiệt như ngày hôm nay, hết cái này đến cái khác.

Hot search màu đỏ tươi với từ "nổ" đứng đầu danh sách trên weibo.

# Học sinh giỏi thật giả

# Tống Thù Diệu số 1 toàn quốc

# Tống Thù Diệu rút khỏi giới giải trí

# Trì Diệp Minh vả mặt Kiều An Triệt

Tất nhiên, cũng có một số điều kỳ lạ xen lẫn vào.

Ví dụ như tìm kiếm "CP cây dừa" chiếm vị trí số 5.

Phỏng vấn kết thúc, tôi ngồi xe Trì Diệp Minh về nhà, thấy được tiêu đề khó hiểu này, tò mò bấm vào.

Kết quả âm thanh tiếp thị quen thuộc bị tôi không cẩn thận phát ra bên ngoài, quanh quẩn trong không gian xe kín mít.

“CP cây dừa* giỏi quá! Trì Diệp Minh vì giúp Tống Thù Diệu làm sáng tỏ, phá lệ phỏng vấn, Tống Thù Diệu xảy ra chuyện hắn lo lắng vô cùng, hai chị em cùng một giáo viên......”

*N9 tên 池 晔 洺, nu9 tên 宋 殊 妙, từ 晔 trong tên n9 có phiên âm là “yè”, còn 殊 trong tên nu9 có phiên âm là “shū”, gần giống với “Yē shù” dich ra là cây dừa, nên mọi người gọi là CP cây dừa (mình tra và hiểu theo ý của bản thân là như vậy, còn ai biết tiếng trung thì giải thích với cho mình xin ý kiến chính xác hơn với nha).

"Ách..."

Tôi có chút không biết phải nói gì, kéo Trì Diệp Minh lại .

Những tài khoản tiếp thị này thật sự rất giỏi trong việc nắm bắt ý kiến của người khác…”

“Ừ."

Trì Diệp Minh vẻ mặt bình tĩnh, vừa nói vừa lén tắt màn hình điện thoại.

Nếu nhìn kỹ hơn, tôi có thể thấy chóp tai hắn hơi đỏ.

Mà trên di động đã tắt là tin nhắn hắn gửi cho phòng làm việc:

[Mua hot search CP của tôi và Tống Thù Diệu đi.]

11.

Khi đến nơi, tôi chuẩn bị xuống xe thì Trì Diệp Minh ngăn tôi lại và nói:

"Hôm nay là bất đắc dĩ, tôi cũng không thừa nhận cậu là đàn chị của tôi.”

Vừa nói hắn vừa nhướng mày.

Tôi im lặng cho hắn một cái tát:

"Sao lại nói chuyện với đàn chị như vậy chứ?”

Sau đó tôi đẩy cửa xe xuống xe, vừa định rời đi, hắn lại đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

“Tống Thù Diệu, lúc trước tại sao cậu lại muốn vào giới giải trí?”

Tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi mới bắt đầu bước chân vào giới giải trí, Trì Diệp Minh cũng từng hỏi tôi vấn đề này.

“Tống Thù Diệu, vì sao cậu lại phải đi diễn xuất?”

Gió đêm thổi nhẹ nhàng, xa xa nhà cao tầng đèn đuốc sáng trưng, thành phố như nước chảy không dứt.

Đôi mắt nghiêm túc của thiếu niên dần dần trùng lặp với năm đó.

"Lúc ấy cậu nói với tôi, cậu đột nhiên thích diễn xuất, nhưng tôi biết đây là giả."

“Không gì có thể lay chuyển vị trí của vật lý trong trái tim cậu.”

Tôi bỗng nhiên cười khẽ.

Cho dù Trì Diệp Minh biết là giả, nhưng năm đó sau khi tôi vào giới giải trí, hắn cũng lựa chọn làm Rapper.

“Còn cậu thì sao? Tôi tin rằng cậu cũng coi vật lý là tín ngưỡng duy nhất trong cuộc sống, vậy tại sao cậu lại làm rapper?"

Gió thổi tung mái tóc bạc của của hắn lên, Trì Diệp Minh thường xuyên cười híp mắt, bây giờ lại không cười.

Hắn chỉ nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nhiệt tình mà chân thành.

“Vì cậu.”

"Vật lý không phải là tín ngưỡng bất biến duy nhất của tôi trong cuộc sống.”

“Tống Thù Diệu mới đúng.”

11.

Hơi thở tôi nghẹn lại, tôi sốc đến mức muốn khóc.

Nhưng tôi nhanh chóng kìm nén nó.

“Cậu điên rồi.”

Tôi vỗ vỗ cái đầu màu bạc lông xù của hắn, bầu không khí mập mờ trong nháy mắt bị tôi phá vỡ.

“Ngay cả tôi cũng dám trêu chọc, cậu thật sự là đói bụng ăn quàng người!”

Trì Diệp Minh không nói gì né tránh tay tôi, không ép tôi nữa:

"Được được được, tôi đã đưa cậu đến nhà rồi, mau cút mau cút.”

Tôi vui vẻ phất phất tay chào tạm biệt hắn, xoay người đi lên lầu.

Vừa về đến nhà, bầu không khí ra vẻ thoải mái bị phá vỡ, tôi thở dài ngồi trên sô pha.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài một mảnh tối đen.

Quả thật, tôi nghiên cứu rất tốt, gần như tất cả mọi người đều không thể hiểu được vì sao tôi vào giới giải trí.

Cũng như tất cả mọi người đều biết, tâm tư của Trì Diệp Minh đối với tôi không che dấu, chỉ có tôi làm bộ không hiểu.

Bạn tôi từng hỏi tôi, tôi không thích Trì Diệp Minh sao?

Tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó lắc đầu.

Không phải không thích.

Trì Diệp Minh rất tốt.

Năm tôi bốn tuổi, cha mẹ ly dị, tôi lớn lên cùng cha.

Từ nhỏ tôi đã biết, mẹ tôi là một ngôi sao lớn trên màn ảnh.

Bà yêu diễn xuất hơn tất cả mọi thứ, bao gồm cả tôi và bố.

Chúng tôi chặn đường ngôi sao của bà, vì vậy bà bỏ rơi chúng tôi.

Khi tôi tám tuổi, lúc bà đang quay phim thì đồ bảo hộ không nhạy, bà vô ý ngã xuống, sau khi cấp cứu ba ngày không có thành công, bà tử vong.

Một tháng sau, bà được bình chọn là ảnh hậu.

Vinh dự cả đời bà theo đuổi chưa kịp rơi vào trên người bà thì bà đã rời đi trước một bước.

Tôi không thừa hưởng vẻ đẹp đáng kinh ngạc hay kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của bà, nhưng tôi thừa hưởng sự kiên trì trong giấc mơ của bà.

Tôi yêu vật lý như bà yêu diễn xuất.

Sự thiếu thốn của gia đình khiến tôi trở nên cố chấp, quật cường, quái gở.

Chẳng bao lâu sau, tôi lấy việc lấy việc đoạt được ảnh hậu làm mục tiêu cuộc đời mình.

Nhưng tôi phát hiện, diễn xuất không phải là thứ tôi yêu.

Đã có lúc tôi nghĩ mình chỉ có ác cảm với bà.

Nhưng lại không ý thức được việc tôi liều lĩnh tiến vào giới giải trí, giống như là đang thay bà hoàn thành giấc mộng chưa hoàn thành của bà.

Chưa bao giờ tôi tin rằng mình có khả năng yêu người khác.

Năm tôi mười sáu tuổi, ở trong đội tỉnh tôi bởi vì tính cách quái gở mà không có bạn bè, bên cạnh một thiếu niên huyên náo, được mọi người vây đầy.

Xung quanh hắn là những ánh mắt sùng bái cùng kính nể, được ca ngợi bao quanh, nhưng lại hết lần này tới lần khác đi về phía tôi.

Thiếu niên cười híp mắt vỗ vỗ bả vai tôi.

"Nghe nói cậu học rất khá vật lý!"

“Vậy thì...... Chúng ta so tài một trận nhé?”

“Nhàm chán. "

Tôi trợn trắng mắt.

Lúc đó tôi còn chưa ý thức được, tôi sẽ cùng người nhàm chán này trở thành bạn thân cả đời.

Tình cảm Trì Diệp Minh nồng nàn mà dũng cảm, tựa như tính cách của hắn, từ trước đến nay không hề sợ hãi hay khuất phục.

Tôi cảm thấy như bị đốt cháy bởi một tình yêu nặng nề và nóng bỏng như vậy nên tôi chọn cách trốn chạy.

Tôi luôn nghĩ rằng mẹ đã hủy hoại cuộc sống của tôi và tôi không muốn hủy hoại cuộc sống của người khác nữa.

Nhưng...... nó có đúng không??

"Ting ting" một tiếng, wechat nhảy ra một tin nhắn, ghi chú 【 lão Tống 】.

Tôi mở ra, bên trên viết:

【 ha ha ha ha ha, nghe nói con rời khỏi giới giải trí?]

[Con nói hoàng tử xin cho tiền, ba sẽ tiếp tế con một trăm tệ mời con ăn thịt nướng, thế nào!]

Tôi gần như có thể hình dung ra được biểu tình đầy đắc ý của lão Tống khi gõ ra tin nhắn này.

Thế là tôi trả lời:

【 Hoàng tử xin cho tiền, con gái của người đã vi phạm hợp đồng, tại giới giải trí lang bạt nửa đời, trở về ngược lại lại thiếu nợ 30 triệu.]

Lão Tống trả lời: [Bao nhiêu?!]

Tôi: [30 triệu!]

WeChat lại bật ra dấu chấm than màu đỏ:

[Bạn đã không còn là bạn tốt của đối phương....]

Tôi choáng váng một lúc lâu mới nhận ra rằng mình đã bị ba tôi cho vào danh sách đen rồi.

Tôi không khỏi bật cười, sau đó không tự chủ được, ngồi co ro trên ghế sofa, cười đến đau bụng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha......”

Không biết qua bao lâu, tôi lau đi nước mắt vì cười, sau đó mở hộp trò chuyện giữa tôi và "Trì Tiểu Cẩu".

Nhiều năm như vậy, cuối cùng có thứ gì đó lặng lẽ vỡ thành bột và bay đi.

[Anh đẹp trai, nếu anh có thể yêu đương với chị, chị đây dù phải xí xóa số tiền 30 triệu mà anh đang nợ chị thì chị đây cũng nguyện ý!]

Đối phương lập tức trả lời: [?]

12.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, danh tiếng của Kiều An Triệt gần như bị hủy hoại.

Sau đó cô ta lại bị tra ra làm giả học thuật, đạo văn và sao chép, đồng thời một loạt người trong chuỗi này cũng bị phát hiện.

Điều này đã giải phóng vô số nhà nghiên cứu bị áp bức và thanh lọc bầu không khí học thuật.

Sau khi tôi rời khỏi giới giải trí, nghiên cứu khoa học của tôi và Trì Diệp Minh vẫn tiếp tục.

Khi chúng tôi hai mươi bảy tuổi, cả hai chúng tôi đều tốt nghiệp với bằng tiến sĩ, Trì Diệp Minh hóa thành trạng thái nửa hiện nửa ẩn, chỉ thỉnh thoảng phát hành một album mới.

Trì Diệp Minh nói với tôi, thời điểm còn làm Rapper hắn bị trói buộc rất nhiều, hắn thích tự do, không thích quanh co.

Tôi cố ý trêu chọc hắn:

"Vậy tại sao anh còn không rút lui như em, là bởi vì tiền vi phạm hợp đồng quá cao sao?"

Trì Diệp Minh nghiêm túc lắc đầu.

“Anh ghét trói buộc, nhưng anh thích em.”

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, tôi chỉ cảm giác tâm thần chấn động.

Vì thế nhéo nhéo gò má Trì Tiểu Cẩu, khiến vẻ mặt của hắn không còn giữ được nữa:

"Đừng trêu chọc em nữa!!"

Tôi nói chúng tôi sẽ tạm thời yêu nhau, nhưng anh chàng này chẳng phải đã quá lộ liễu rồi sao?!

Mấy năm nay hắn ra mấy bài hát mới đều mang theo bong bóng màu hồng phấn yêu đương!

Năm thứ ba, tôi và Trì Diệp Minh đi du lịch vòng quanh thế giới, hoàn toàn biến mất trước mặt công chúng, trên đường phố của một thành phố nhỏ ở Áo, hắn chạy đến đưa cho tôi kem, lại bị hai sinh viên khoa báo chí ngăn lại.

“Ừm,..Xin chào, anh là Tống Thù Diệu phải không? Tôi đặc biệt thích bài hát của anh, không đúng, phim của anh... không đúng, anh là Trì Diệp Minh đúng không?"

Trì Diệp Minh có chút muốn cười, nhưng hắn đã kìm lại được.

“Đúng vậy đúng vậy, xin chào.”

"Tôi muốn phỏng vấn anh, mặc dù anh không nhận phỏng vấn, nhưng tôi vẫn muốn phỏng vấn anh!"

Sinh viên đại học đột nhiên hét lên, âm thanh như tiếng chuông, thậm chí còn khiến những con chim trên cây hoảng sợ.

“Phì...... Hôm nay tôi có thể phá lệ tiếp nhận một chút."

Lúc này Trì Diệp Minh nhịn không được cười lên.

Sinh viên đại học dường như ý thức được mình bị xấu hổ trước mặt thần tượng, khuôn mặt đỏ nựng lên.

Người bạn đồng hành của cậu ấy miễn cưỡng đưa cho cậu chiếc máy ảnh và mỉm cười hỏi.

"Chúng tôi có thể phỏng vấn anh và vợ Tống Thù Diệu của anh một chút không?"

“Anh và cô ấy quen nhau như thế nào?”

Trì Diệp Minh cười híp mắt nói:

"Tôi và cô ấy đều thích vật lý, chúng tôi cùng tham gia thi đấu, lại tham gia tập huấn."

“Tuy rằng tôi đã sớm chú ý đến cô ấy, nhưng ở đội tỉnh mới lần đầu tiên nói chuyện.”

“Vậy hai người có chỗ nào khác nhau không? "

Bạn học kia tiếp tục hỏi.

"Vật lý là tín ngưỡng duy nhất không thay đổi trong cuộc đời cô ấy..."

“Xin lỗi vì đã cắt ngang.”

Người kia nở nụ cười áy náy, trong ánh mắt mang theo chút ngây thơ trong trẻo.

"Anh là một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất của thế kỷ này, lẽ nào vật lý không phải là tín ngưỡng duy nhất không thay đổi trong cuộc đời anh sao?"

Trì Diệp Minh sửng sốt, ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên nhu hòa, giống như về tới một đêm xa xôi mà mơ hồ nào đó.

"Cách đây rất lâu, cũng có người đã hỏi tôi câu hỏi tương tự."

“Lúc ấy anh đã nói như thế nào?"

Sinh viên tò mò.

Trì Diệp Minh cười khẽ, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu nhạt của hắn, cũng chiếu rọi lông mi vàng óng ánh hơi rủ xuống của hắn.

"Lúc đó tôi nói, vật lý không phải là tín ngưỡng nhân sinh duy nhất không thay đổi trong đời tôi.”

“Tống Thù Diệu mới đúng.”

--Ngoại truyện - -

Phương hướng nghiên cứu của chúng tôi có đột phá trọng đại.

Một lần nữa chúng tôi lại bước vào nhận thức của đám đông tư cách là nhà vật lý học.

Năm 40 tuổi, chúng tôi cùng đứng trên bục nhận giải Nobel.

Trì Diệp Minh đứng ở bên cạnh tôi, trước tiên phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải.

Năm tháng cũng không thể lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt người được ông trời chiếu cố này.

Khi được vỗ tay và vinh dự vây quanh, tôi lại nhớ tới một đêm mười lăm năm trước.

Khi đó tôi cùng Trì Diệp Minh đã định sẽ cùng nhau ngồi ở trên đỉnh núi bờ biển đảo Santorin ngắm mặt trời lặn, nhưng khi đến nơi thì đã quá muộn.

Mặt trời đã lặn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn điểm xuyết những vì sao.

Bỏ lỡ mặt trời lặn, tôi cũng không có gì không cam lòng, mà là hăng hái bừng bừng cầm gậy gỗ ở trên mặt cát vẽ tinh đồ đơn giản.

Vẽ được một nửa, tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao bao la xa xôi mà tưởng như rất gần trong tầm tay.

Dưới vũ trụ rộng lớn bao la, nhân loại thật nhỏ bé.

Tôi vứt bỏ cây gậy gỗ, dùng ngón tay viết xuống phía dưới tinh bàn:

“Vũ trụ rộng lớn.”

Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy sau gáy có một hơi thở ấm áp, tôi không khỏi rùng mình.

Quay đầu nhìn lại, là Trì Diệp Minh ở bên cạnh tôi viết cái gì đó.

Hắn khẽ mỉm cười với tôi, tóc bị gió núi thổi bay lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhạt.

Tôi cúi đầu, phát hiện ở chữ của tôi phía sau,thình lình nhiều ra bốn chữ.

[Gặp được em là điều đặc biệt.]

Thế giới do các hạt nhỏ cấu thành, cuối cùng chúng ta cũng sẽ hóa thành bụi bặm nhỏ bé tiến vào vòng luân hồi sinh sôi không ngừng.

Nhưng trong cuộc hành trình mà tất cả cuộc sống đều chia sẻ, điều kỳ diệu nhất là mọi thứ đều khác biệt vì bạn.

Lúc này, bài phát biểu nhận giải của Trì Diệp Minh sắp kết thúc, như là mối liên hệ, hắn nói:

「At the end of my acceptance speech, I have a message for my wife.」

(Cuối bài phát biểu nhận giải, tôi có một lời muốn gửi đến vợ tôi.)

Giọng nói dịu dàng mà lưu luyến vang lên:

"Vũ trụ rộng lớn, gặp được em là điều đặc biệt.”

------------------------------------

(Hoàn)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play