5.
Người tới mặc áo gió, tháo kính râm xuống, mái tóc bạc bồng bềnh mà nhiệt tình.
Màn đạn xuất hiện một giây cửa sổ trống rỗng, sau đó bùng nổ.
[A a a a a, Minh Minh, mẹ yêu con!]
[Đẹp trai thật đẹp trai, woo woo woo, liếm màn hình!]
[Cấu tạo, nhan sắc, chỉ số thông minh đều đạt điểm tuyệt đối! lão thiên gia ta không bao giờ gọi ngươi là gia nữa! ngươi thật đúng là là cháu trai của ta! 】
[Ai mà không biết Trì Diệp Minh chưa bao giờ nhận phỏng vấn, là vì phỏng vấn Triệt Bảo đúng không? Đúng không?]
【Tình yêu khiến người ta choáng váng, hahaha! ]
Trì Diệp Minh tự nhiên ngồi trên sô pha bên cạnh tôi, hắn hơi cúi đầu với MC, đôi mắt màu nâu lấp lánh.
"Có thể đưa micro cho tôi không?"
Giọng nói trong trẻo mà lười biếng như là mang theo cái móc nhỏ, cho dù là người dẫn chương trình gặp qua sóng to gió lớn cũng không khỏi có chút khẩn trương.
“Đương nhiên có thể!"
Hai má cô hơi nóng lên, Trì Diệp Minh quả thực quá phạm quy!
Tôi không nói nên lời, người này thật đúng là, đây là trường hợp gì còn có tâm tư trêu chọc.
Như là cảm nhận được tầm mắt của tôi, Trì Diệp Minh có chút vô tội hướng về phía tôi chớp chớp đôi mắt hồ ly, dang hai tay, như là đang nói: “Bộ quá đẹp trai là lỗi của tôi hay sao?”
Tôi càng không nói nên lời, lén trợn mắt nhìn hắn.
Tôi biết tiểu tử Trì Diệp Minh này cứng đầu đến mười con lừa cũng kéo không trở lại được.
Quả nhiên, hắn cầm lấy micro, chậm rãi nói:
"Mọi người đều biết, tôi chưa bao giờ nhận phỏng vấn."
“Hôm nay tới đây, là bởi vì Kiều tiểu thư.”
Fan CP Minh Triệt đã điên rồi.
[A a a a a, công khai công khai!]
[Woo woo woo, thật sự rất ngọt!]
[Không phải, có ai phát hiện ra vừa rồi Tống Thù Diệu và Trì Diệp Minh nhìn nhau không?]
[Nôn nôn nôn, nữ bên cạnh cút đi, làm cái gì không làm, nhất định phải làm tiểu tam!]
[Minh Triệt là thật! Fan não tàn của người nào đó cút ra khỏi nơi này, nơi này không hoan nghênh ngươi!]
[Thật sự là khôi hài, Trì Diệp Minh chính là người của khoa Vật lý Bắc Đại, sẽ bỏ qua số 1 toàn quốc mà cần đồ ngu ngốc kia sao? Đừng nói đùa nữa!]
Tôi không còn quan tâm đến những bình luận trên màn đạn nữa.
Hoặc là nói, nợ nần nửa đời sau của tôi đáng quan tâm hơn.
Tôi ưu sầu ngồi trên sô pha, nhìn Trì Diệp Minh cười đến mặt mày cong cong, không khỏi rùng mình một cái.
Khi hắn từng lấy sức một mình mình mắng khóc biên tập và các nhân viên công tác trước đó, chính là biểu tình này.
Tôi lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Kiều An Triệt.
Trì Diệp Minh chậm rãi mở miệng:
"Từ khi nào mà tôi lại có thêm một đàn em vậy?”
6.
Khi nghe thấy điều này, màn đạn trong nháy mắt an tĩnh, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Tôi len lén xé bánh mì và phát ra một chút động tĩnh nhỏ, tất cả mọi người ở hiện trường đồng loạt nhìn về phía tôi.
"Mọi người tiếp tục, ha, mọi người tiếp tục..."
Tôi xấu hổ đặt bánh mì trở lại trên bàn.
Buổi sáng không ăn cơm, tôi đói đến đau bụng, vất vả lắm mới chờ được tất cả mọi người bị hấp dẫn chú ý, muốn ăn vụng một cái bánh mì còn bị phát hiện.
Tôi khóc.
Trì Diệp Minh thấy bộ dáng nghẹn khuất của tôi cũng sắp bị tức cười, từ trong túi áo lấy ra một dây chocolate ném cho tôi.
Lúc tôi nhận được đồ ăn của hắn đã cảm động đến nước mắt lưng tròng, là nhãn hiệu tôi thích nhất!
Vẫn là một hàng lớn như vậy!
Đàn em ngoan, chị đây sẽ tha thứ cho em một giây.
Tôi vui vẻ bẻ một miếng để ăn, chỉ thấy Trì Diệp Minh không hề bị ảnh hưởng tiếp tục tấn công.
"Tung tin đồn vui lắm à? Kiều An Triệt tiểu thư. Cô ám chỉ với mọi người, tôi vì cô mà từ bỏ giải nhất toàn quốc, mặt mũi cô cũng thật lớn.”
“Thật ngại quá, người đoạt giải nhất toàn quốc năm đó là Tống Thù Diệu, còn cô là ai?”
Kiều An Triệt siết chặt tay, mặt đỏ bừng.
Nhưng nghe được câu nói cuối cùng của Trì Diệp Minh, cô ta sốc đến quên mất động tác.
Làm thế nào mà Tống Thù Diệu, một kẻ ngu ngốc tới thi tốt nghiệp trung học cũng không tham gia, có thể đoạt giải nhất toàn quốc đây?!
7.
Màn đạn lại xuất hiện chân không ngắn ngủi, và sau đó nó nổ tung như một vụ nổ.
[Chết tiệt, tôi không nghe lầm chứ?! Số 1 toàn quốc là Tống Thù Diệu?! Chuyện gì gây sốc thế này??]
[Tống Thù Diệu?! Làm sao có thể!]
[Chỉ là người qua đường thôi, tôi chỉ muốn hỏi Kiều An Triệt mặt cô có đau không?]
[Trì Diệp Minh thật là 6, yêu Triệt Bảo chúng ta đến mức tung tin đồn thất thiệt?]
[Đã sớm muốn nói rằng Trì Diệp Minh không xứng với Triệt Bảo chúng ta......]
[Không phải, thật sự có người tin Tống Thù Diệu giành được giải nhất toàn quốc sao?! Mấy người đừng tấu hề chứ!]
Trì Diệp Minh cũng không nhìn qua màn hình lớn, dường như không thèm để ý dư luận.
Hắn vẫn mỉm cười như trước, miệng tiếp tục phun ra lời kinh thế hãi tục.
"Trên đường tới đây tôi đã đặc biệt kiểm tra qua, tôi tò mò Kiều tiểu thư lấy đâu ra sức bịa đặt như vậy, vừa kiểm tra, cô đúng là học trò của giáo sư Lâm."
"Dựa vào quan hệ của thầy giáo đại học kia mà mang tên giáo sư Lâm, cô thật sự coi mình là rễ cây sao?"
Chiếc mặt nạ hoàn mỹ trên mặt Kiều An Triệt cuối cùng cũng vỡ vụn.
Giáo viên đại học của cô ta là đàn em của giáo sư Lâm, cô ta cố ý tốn không ít tiền để làm một cái tên trên danh nghĩa, chính là vì thiết lập fan hâm mộ cho mình, nào nghĩ đến bản thân lại đá trúng tấm sắt.
"Đàn anh, có phải Tống Thù Diệu đã nói gì với anh không? Cô ấy chắc chắn không phải người giành được giải nhất toàn quốc, có phải anh bị cô ấy lừa rồi không..."
Đôi mắt Kiều An Triệt ửng đỏ, giống như con thỏ nhỏ bị bắt nạt.
Đáng tiếc Trì Diệp Minh không có chút rung động nào, hắn cười híp mắt nói:
"Ai là đàn anh của cô? Cút.”
Sau đó hắn nhìn về phía màn hình lớn:
"Chuyện Tống Thù Diệu có phải là người giành được giải nhất toàn quốc hay không, hãy để đàn chị tự mình giải thích.”
Trì Diệp Minh nói những lời này gần như là mang mặt Kiều An Triệt đặt trên mặt đất chà sát, một câu đàn chị kia thừa nhận một sự thật mà tất cả mọi người không muốn tin tưởng.
Tôi vẫn luôn bị cho rằng là cá lọt lưới của chín năm giáo dục bắt buộc, nhưng Trì Diệp Minh lại cam tâm tình nguyện gọi tôi một câu đàn chị.
[Hả? Không phải? Hả? Tống Thù Diệu? Số 1 toàn quốc?! Tôi điên rồi hay là thế giới này điên rồi?]
[Trì Thần làm tốt lắm, đã sớm thấy Kiều An Triệt không vừa mắt, mùi trà trong trà!]
[Chết tiệt, cho nên Tống Thù Diệu mới là học sinh giỏi thật sự.]
[ Quỳ trước đại lão, lúc trước cho rằng Tống Thù Diệu ngoại trừ xinh đẹp thì chả có ưu điểm nào nữa, hiện tại phát hiện xinh đẹp chính là ưu điểm không đáng kể nhất của cô ấy.]
[Mẹ ơi, Tống Thù Diệu là Ninja sao? Số 1 của cô ấy vừa bị Kiều An Triệt trắng trợn cướp đi, sửng sốt một câu cũng không nói...]
[Lầu trên à, Tống Thù Diệu nói, cô ấy không bằng Kiều An Triệt.]
Trên màn đạn ầm ĩ, mà tôi thì mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm trợn mắt há hốc mồm.
Tôi quen biết Trì Diệp Minh năm năm, vì một tiếng đàn chị mà tôi ngay cả lừa gạt hắn cũng đã làm nhưng người này cũng chưa từng gọi lấy một lần.
Không nghĩ tới không nghĩ tới, một tiếng đàn chị này của tôi hôm nay lại dễ dàng đạt được như thế.
Đang nghĩ ngợi, Trì Diệp Minh nhìn tôi nhỏ giọng nói:
"Tiền vi phạm hợp đồng, tôi trả, cậu, giải thích đi.”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy điều này, tôi cứng người tại chỗ.
Mặc dù bề ngoài tôi trông như bị tê liệt nhưng thực ra bên trong tôi đang òa khóc.
Đây là đàn em ư? Không, đây là bố ruột của tôi.
Cố nén đôi chân mềm nhũn, tôi nghiêm túc gật đầu.
Tôi nhìn Trì Diệp Minh, tựa như đang nhìn tin tức tiêu đề của trình duyệt UC, chẳng hạn như "Lời nói của anh ấy đã cứu cả cuộc đời cô gái lạc lối " hay những thứ tương tự như vậy...
Tôi rùng mình và nhanh chóng đẩy ra những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu, nhưng rồi tôi nhận ra một sự thật không thể chối cãi.
Tiền vi phạm hợp đồng của tôi lên tới tám con số, Trì Diệp Minh lại nói trả liền trả.
Nước mắt ghen tị, phẫn hận từ khóe miệng chảy ra.
8.
Cuối cùng khi tôi bình tĩnh lại và cầm lấy micro, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Tôi biết nguyên nhân hôm nay Trì Diệp Minh tới nơi này.
Hắn muốn trả ơn cho chính mình, trả ơn cho tôi, trả lại sự trong sạch cho cuộc thi vật lý.
Vì thế tôi mở miệng:
"Tôi không biết số 1 toàn quốc của cô Kiều An Triệt đến từ đâu, nhưng số 1 toàn quốc của tôi là do tôi tự kiếm được."
"Năm tôi học lớp 11, tôi đi thi khắp nơi trên cả nước, vé máy bay đi về đều đếm không hết."
“Bài thi tôi đã làm có thể xếp thành một ngọn núi lớn, lõi bút viết xong trải đầy một ngăn kéo.”
“Tôi đã làm thí nghiệm vô số lần vào ban đêm và đi bộ về nhà dưới ánh sáng mờ của đèn đường. "
Nói xong, tôi lại nhớ tới đoạn thời gian mệt mỏi mà phong phú kia.
Một bộ não tốt là quan trọng, nhưng sự kiên trì ngày qua ngày cũng rất cần thiết.
Mỗi người ngồi trên trường thi chung kết, đều trang nghiêm như đối đãi với một cuộc chiến tranh.
Bởi vì sau cuộc thi lần này là giấy nháp bị gạch bỏ, là một công thức lại một công thức dài dòng, là đèn bàn đêm khuya, là mỗi một khoảnh khắc nước mắt cùng nụ cười đan xen.
“Với tất cả sự chăm chỉ và cống hiến mà tôi đã bỏ ra, làm sao tôi có thể từ bỏ vị trí số một một cách trẻ con như vậy?”
“Đây là một sự xúc phạm đối với tôi, xúc phạm đối với Trì Diệp Minh, càng là xúc phạm đối với ngàn vạn người cùng tham gia cạnh tranh."
Tôi nói năng khí phách.
[Ngàn vạn người cùng tham gia cạnh tranh, woo woo woo!]
[Hóa Cạnh cũng muốn khóc, lúc trước còn tưởng rằng Trì Diệp Minh thật sự là cố ý nhường vị trí số 1 cho Kiều An Triệt, trong lòng có chút đau lòng.]
[Cảm giác có một loại cố gắng bị giẫm đạp, may mắn thay là giả.]
Tôi không quan tâm đến phản ứng của màn đạn, mà tiếp tục nói:
"Hôm nay tôi còn muốn tuyên bố một chuyện khác."
“Hôm nay Tống Thù Diệu rời khỏi làng giải trí.”
-------------------------------
(còn tiếp)