.

Việc trang phục phòng hộ của Giang Trúc Tâm xuất hiện vấn đề, liền trực tiếp khiếu nại tới chỗ ông chủ của làng du lịch.

Bọn họ ngay lập tức liền sa thải nhân viên công tác phụ trách trang phục phòng hộ của Giang Trúc Tâm. Sau khi điều tra một phen, xác thật là sai lầm trong công việc của bọn họ, cũng không âm mưu do người làm. 

Nhưng rất nhiều lúc ngoài ý muốn chính là xuất hiện như thế, hơn nữa còn là loại sai lầm không thể tha thứ, Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm đều tỏ vẻ phẫn nộ.

Người phụ trách làng du lịch người phụ trách một là cũng hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, hai cũng là vì Tần Phú Hữu không phải người thường. Nếu bọn họ không đưa ra lời giải thích phù hợp cho Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm, như vậy sau này làng du lịch của bọn họ có thể tiếp tục mở hay không cũng là một vấn đề.

Cho nên hạng mục leo núi này cùng ngày đã bị đóng cửa, đến nỗi khi nào mới mở lại, thì dù sao cũng không phải là sắp tới.

Ông chủ cũng đã hứa hẹn, bắt đầu từ hôm nay sẽ đình chỉ tiếp đãi du khách khác. Chờ một đám du khách này rời khỏi xong, làng du lịch bọn họ sẽ chỉnh đốn toàn diện một phen. Tai hoạ ngầm về an toàn này, bọn họ đều sẽ tỉ mỉ theo thứ tự mà điều tra rõ.

Advertisement

Sau khi hứa hẹn đàng hoàng xong, kế tiếp chính là thảo luận về vấn đề bồi thường đối với Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm có chút hụt hẫn. Cậu tin rằng, nếu hôm nay cậu không kết hôn với Tần Phú Hữu, có lẽ vị ông chủ này cũng sẽ không sợ hãi giống như vậy. 

Bộ dáng bây giờ của ông chủ này, thật giống như chỉ cần một cái nhíu mày của cậu, thì ông chủ này sẽ lập tức gặp được cái gì chuyện nguy hiểm gì đó.

Bởi vì mang thai ở nhà, mình cũng tương đối ham thích với công việc của mình, nên đối với giới của Tần Phú Hữu cậu cũng chỉ từng tiếp xúc như nuốt cả quả táo quá, thật ra trên ý nghĩa còn chưa từng chân chính tiến vào hoàn toàn. 

Giang Trúc Tâm không cảm thấy không được tự nhiên ở Tần gia, ngoại trừ trái tim cường đại của bản thân Giang Trúc Tâm, cũng là vì Tần Phú Hữu và ba Tần mẹ Tần đều rất bao dung đối với cậu. Loại tiếp nhận từ từ từng bước này, khiến Giang Trúc Tâm cơ bản không có cảm giác không khoẻ nào.

Cảm giác không được tự nhiên cũng chỉ có một cái chớp mắt. Trong lòng Giang Trúc Tâm lại kiên định, ông chủ làng du lịch xác thật hẳn là sợ hãi. Dù sao nếu không nghiêm túc đối đãi với mấy vấn đề an toàn này, thì cho dù không phải cậu, cũng sẽ có du khách khác gặp phải nguy hiểm, đây cũng không phải chuyện đùa.

Nếu cậu nghiêm khắc xử lý có thể khiến nơi này càng an toàn hơn một chút, vậy đối với bản thân du khách và bản thân ông chủ cũng là chuyện tốt, còn về tổn thất kinh tế?

Mạng người cũng không có thì còn nghĩ kiếm tiền cái nỗi gì nữa! Muốn kiếm tiền thì phải xử lý cho tốt chứ!

Tần Phú Hữu vẫn luôn đứng ở phía sau Giang Trúc Tâm, ngay lúc Giang Trúc Tâm khiếu nại thì hắn liền để lại không gian cho Giang Trúc Tâm. Nhìn đôi mắt Giang Trúc Tâm hiện tại càng ngày càng sáng, thì khủng hoảng trong lòng Tần Phú Hữu cũng hoàn toàn bị tản ra.

Hắn muốn vĩnh viễn làm hậu thuẫn Giang Trúc Tâm, hắn muốn vĩnh viễn bảo vệ Giang Trúc Tâm.

Hắn phải đối xử với Giang Trúc Tâm càng tốt hơn một chút.

Sau khi giải quyết mọi chuyện xong, ông chủ cũng nhận lỗi và giao ra phương án xử lý. Nhưng dù sao là mất hứng mà về, Giang Trúc Tâm tức giận tới nhanh đi cũng nhanh. 

Lúc trở lại phòng cũng chỉ tâm trạng bình thản mà phun tào một chút với Tần Phú Hữu, sau đó lại cầm lòng không đậu mà hưng phấn lên.

“Nói thật nhé! Leo núi còn chơi rất vui đó! Lần sau chúng ta đi leo núi trong nhà đi!! Anh dạy em nhé!” Giang Trúc Tâm bỏ đi sự ủ rũ vừa rồi biết được mình gặp phải nguy hiểm, ngữ điệu mang theo chút sung sướng mà nói với Tần Phú Hữu.

Nói thật, so với golf, thì Giang Trúc Tâm có thể càng thêm thích loại hoạt động mang theo kích thích vừa có thể khiến toàn thân vận động như leo núi này.

“Em thật đúng là bảo bối đó.” Rõ ràng hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, lại gặp phải việc như thế, thật sự là có chút sốt ruột. Nhưng loại tính tình sau cơn mưa thì trời tuyệt đối lại sáng như Giang Trúc Tâm này, cũng khiến Tần Phú Hữu không còn ủ rũ như vậy nữa.

“Có dạy không!” Nói vậy thôi, chứ Giang Trúc Tâm đã quá quen với việc Tần Phú Hữu thường thường lại nói một câu lời ngon tiếng ngọt. Nhưng lần này lúc Tần Phú Hữu nói còn mang theo một chút bất đắc dĩ và yêu chiều, khiến Giang Trúc Tâm nhịn không được mà nói sang chuyện khác.

“Dạy, đương nhiên là dạy, bảo bối của anh thì anh phải dạy rồi.” Tần Phú Hữu ôm lấy Giang Trúc Tâm. Hắn thật sự cảm giác cho dù đến chỗ nào nghỉ phép, cũng không vui sướng bằng việc ở trong phòng nói chuyện ôm ấp hôn hít với Giang Trúc Tâm.

“Có thể có thể, hơn nửa trưa nay đều dùng để đi khiếu nại rồi, ngẫm lại phải làm sao mới có thể không lãng phí này thời gian rất tốt này chứ nhỉ.” Giang Trúc Tâm đấm Tần Phú Hữu đang ôm cậu cọ tới cọ đi một cái, cảm thấy nếu không ngừng lại tư thế càng ngày càng lãng này của Tần Phú Hữu, thì có lẽ còn chưa tới buổi tối, Tần Phú Hữu đã ngay ban ngày ban mặt mà làm cậu rồi.

“Bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta cứ nằm như vậy đi.” Nói, Tần Phú Hữu đẩy Giang Trúc Tâm đến trên giường, sau đó cũng nằm ở bên cạnh Giang Trúc Tâm.

Tần Phú Hữu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng đầu nói với Giang Trúc Tâm: “Tuần sau có buổi tiệc tối từ thiện, em phải đi cùng anh nhé.”

“Anh là ông xã của em, đương nhiên là em đi cùng rồi.”

Giang Trúc Tâm cũng không quá rõ ràng sự thay đổi tâm tình của Tần Phú Hữu lúc này, nhưng cậu lại theo bản năng mà mười ngón tương giao với Tần Phú Hữu. Lúc đáp lại không có một chút do dự, cũng xem như là dung túng Tần Phú Hữu làm nũng.

“Ông xã ~” Tần Phú Hữu xoay người chuẩn bị ngăn chặn Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm nổi hết cả da gà da vịt, nhanh nhẹn né tránh thái sơn áp đỉnh của Tần Phú Hữu, sau đó co lại thành con tôm.

Giang Trúc Tâm bụm mặt, cảm thấy vừa ghê tởm vừa muốn cười ầm lên, cả người cứ như vậy mà khanh khách run rẩy. Cứ thế liền để cho Tần Phú Hữu lập tức liền bắt được sơ hở. 

Nhưng Tần Phú Hữu không lựa chọn ngăn chặn Giang Trúc Tâm một lần nữa, mà là cánh tay vòng qua dùng một chút lực, liền bế Giang Trúc Tâm lên đặt ở trên người mình. 

Giang Trúc Tâm vì giữ vững cân bằng, chỉ có thể tách ra hai chân ngồi ở trên người Tần Phú Hữu, tay cũng đặt ở hai bên đầu của Tần Phú Hữu. Hai người bọn họ mang theo ý cười mà nhìn lẫn nhau, hơi thở bởi vì cười mà thở đến trên mặt đối phương.

Không biết là Tần Phú Hữu ngưỡng đầu trước, vẫn là Giang Trúc Tâm cong eo trước. Ngay sau đó, môi của hai người bọn họ liền dính sát vào nhau. Kế hoạch ban đầu cũng toàn bộ vứt lên chín tầng mây. 

Mặc kệ bây giờ là ban ngày hay đêm tối, bọn họ muốn chính là môi răng tương giao, lưỡi liếm hàm trên, trao đổi nước bọt. Vào lúc này, Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu chỉ muốn làm việc nguyên thủy nhất, xúc động nhất này mà thôi. 

So với lúc trước sau khi uống rượu xong, lực khống chế cấp tốc giảm xuống, hoàn toàn giống với bộ dáng chỉ trung thành với dục vọng của chính mình.

Huống chi, người ở trước mặt mình này, là ái nhân tâm ý tương thông với mình. Bọn họ đương nhiên có thể càng thêm thân mật, bọn họ đã sớm nên thuận theo tự nhiên, cũng không biết là vì không có nghi thức cảm như hôm nay mà nhẫn nại lâu như thế, hay là vì trong đối thoại đơn giản vừa rồi lại cảm giác dán chặt lẫn nhau. 

Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu một phát không thể vãn hồi, sau khi tiện tay lấy ra đạo cụ thân thể trần trụi mà quay cuồng trái phải. Lần lượt từng người một, mãi cho đến khi trời tối hoàn toàn, thì hai người mới thở phì phò tách ra. Nhiệt độ cơ thể bọn họ cực nóng lúc vai dán vai lại truyền đến trong lòng lẫn nhau, hai người tỏ vẻ thỏa mãn đối với một hồi vật lộn như thế.

Tần Phú Hữu nhỏ giọng: “Thế nào?”

Giang Trúc Tâm cũng đi theo nhỏ giọng nói: “Thoải mái điên rồi.”

Tần Phú Hữu: “Lại tới một lần nữa nhé?”

Giang Trúc Tâm: “Cũng không phải không thể đâu!”

Vì thế, hai người đàn ông thật vất vả mới ăn thịt một lần nữa, liền làm lơ lúc này là thời gian bữa tối. Ông chủ làng du lịch còn chuyên môn làm một bữa tối phong phú cho bọn hắn. Nhưng thoạt nhìn, buổi tối này hai người bọn họ có lẽ đã từ bỏ ăn bữa này mà lựa chọn lăn lộn ở trong phòng rồi……

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và WordPress ALice’s House.

——

Hôm nay là ngày thứ hai Tráng Tráng không nhìn thấy ba ba và daddy của mình.

Buổi tối thứ sáu, Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu từng người cho Tráng Tráng một cái hôn trán xong liền xuất phát đi làng du lịch. Sau đó cả ngày thứ bảy, Tráng Tráng liền không gặp Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm.

Bình thường Tráng Tráng ở nhà được chăm sóc rất khá, bản tính của bé cũng là một em bé không làm ầm ĩ, cho nên phần lớn thời gian bé đều cực kì dễ chăm sóc. Nhưng chủ nhật hôm nay, ba Tần mẹ Tần và nhóm bảo mẫu cuối cùng cũng cảm nhận được một mặt tiểu ác ma của Tráng Tráng.

“Oa a a a a —— oa a a a ——”

Tiếng khóc này thật là vang vọng phía chân trời, có thể nói là lần đầu tiên từ lúc Tráng Tráng sinh ra đến bây giờ khóc dũng cảm đến như vậy. Việc này khiến cho người Tần gia đột nhiên không kịp chuẩn bị. Tráng Tráng đây là làm sao cũng dỗ không được, cùng với bộ dáng dễ chăm sóc trước kia của bé khác nhau một trời một vực.

“Có thể là do nhớ Tần tiên sinh và Giang tiên sinh hay không?” Bởi vì Tráng Tráng thật sự là khóc quá lợi hại, nên giờ bé đang được bảo mẫu ôm vào trong ngực điên cuồng dỗ dành. 

Nhưng mà lúc này bảo mẫu vẫn luôn cảm thấy Tráng Tráng dễ trông cũng cảm thấy thật sự một chút cũng không thoải mái. Dù sao tuy rằng trẻ con khóc là bình thường, nhưng là nếu khóc thành như vậy, thì thoạt nhìn sẽ khóc rất lâu. Bọn họ đều sợ yết hầu và mắt của Tráng Tráng sẽ khóc đến bị thương.

“Mau gọi video cho hai đứa Trúc Tâm đi!” Ba Tần nghe được suy đoán không xác định này của bảo mẫu xong, liền quyết đoán lấy di động ra. Sau khi mẹ Tần nghe được, cũng nhanh chóng cầm di động gọi video cho Tần Phú Hữu, ba Tần liền gọi cho Giang Trúc Tâm.

Một lát sau, hai người cơ bản là đồng thời tiếp cuộc gọi video của ba Tần mẹ Tần.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu lại triền miên thêm một lần. Nhưng bởi vì Giang Trúc Tâm nhớ mong Tráng Tráng, Tần Phú Hữu cũng hiểu được tâm tình của Giang Trúc Tâm, cho nên hai người tuy rằng lưu luyến không rời, nhưng hôn hôn lẫn nhau xong liền bắt đầu thu thập hành lý.

Ba Tần và mẹ Tần vào ngay lúc này gọi video cho hai người bọn họ.

Tần Phú Hữu: “Mẹ, buổi sáng tốt lành, xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Trúc Tâm: “Ba ba?”

Nhưng bộ dáng của ba Tần mẹ Tần hình như rất hoảng loạn, bọn họ đồng thanh đồng dạng nói việc Tráng Tráng khóc không ngừng. Nhưng bởi vì dùng di động của từng người, cho nên Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu mới nghe được rõ ràng.

“Mẹ, gọi bác sĩ chưa? Bây giờ bọn con trở về liền đây!”

“Ba, để con nhìn Tráng Tráng một chút!”

Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu thật sự không nghĩ tới Tráng Tráng sẽ ngay lúc bọn họ ở bên ngoài mà khóc thành như vậy. Dù sao trong ấn tượng của bọn họ, thì Tráng Tráng hình như từ trước tới nay đều chưa từng khiến bọn họ luống cuống tay chân bao giờ. Không bằng nói đứa nhỏ này lúc không có việc gì cực kì an tĩnh, quả thực cực kỳ hiểu chuyện.

Mẹ Tần: “Gọi rồi gọi rồi, bác sĩ cũng nói trước nhìn xem Tráng Tráng có thể bình tĩnh lại hay không, bằng không phải sẽ cưỡng chế Tráng Tráng ngủ.”

Nghe được hai chữ cưỡng chế cũng biết cũng không phải là chuyện gì tốt.

Ba Tần: “Tráng Tráng, mau nhìn ba ba con nè!”

Ba Tần nghe được Giang Trúc Tâm nói xong, cũng rất nhanh đưa điện thoại tới trước mặt Tráng Tráng.

“Tráng Tráng?” Giang Trúc Tâm đau lòng nhìn con khóc ầm ĩ, “Tráng Tráng, đừng khóc, ba ba và daddy lập tức quay lại rồi nè!”

Tần Phú Hữu cũng cọ lại đây, nhưng nhìn đến mẹ Tần cũng đưa điện thoại đến chỗ Tráng Tráng xong, hắn cũng không cần miễn cưỡng cùng Giang Trúc Tâm chen chúc ở một cái màn hình.

“Tráng Tráng!” Tần Phú Hữu kêu một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn và Giang Trúc Tâm nhìn thấy Tráng Tráng khóc đến thương tâm nhất từ lúc sinh ra.

Nhưng Tráng Tráng đang thương tâm, ngay lúc nghe được thanh âm của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu xong, thì tiếng khóc cũng dần dần yếu xuống.

Giang Trúc Tâm: “Tráng Tráng? Tần Vạn Quán?”

Chỉ thấy Tráng Tráng đột nhiên nâng lên tay mập nhỏ của bé, giống như muốn gần gũi nhìn xem Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, vì thế ba Tần và mẹ Tần liền đưa điện thoại cho Tráng Tráng.

Rõ ràng Tráng Tráng cầm không được, nhưng mà bé cứ ôm lấy di động không bỏ.

“Quỷ linh tinh này!” Thấy Tráng Tráng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, Giang Trúc Tâm dở khóc dở cười, lại nhẹ nhàng thở ra.

“Trở về đi.” Tần Phú Hữu đỡ trán, “Di động trước đừng cúp, thật đúng là lần đầu tiên mới thấy thằng nhóc thúi trong nhà này cáu kỉnh.”

Giang Trúc Tâm: ……Cũng không biết giống ai nữa cơ đấy!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play