: [Hào môn] Chương 84
.
Lúc này Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm cũng không chuẩn bị phát sóng trực tiếp với mọi người, khiến nền tảng phát sóng trực tiếp này trong nháy mắt đã có rất nhiều người đăng ký.
Các cư dân mạng chỉ lo chú ý Giang Trúc Tâm, nên phần lớn đều không phát hiện Giang Trúc Tâm đây là đang tâm huyết dâng trào “tự mình ké nhiệt độ của mình” để marketing mà thôi.
Thông qua phản hồi của cấp dưới của Tần Phú Hữu, lúc Giang Trúc Tâm nghe nói lưu lượng của bọn họ hôm nay tăng rất mạnh, thì đã xuống núi về dân túc rồi. Cậu đang thay quần áo liền cười ha ha nói: “Có phải em là một người vợ hiền nội trợ hay không?”
“Ừm hừ.” Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm nói như thế, lập tức bỏ di động sang một bên, mà đè Giang Trúc Tâm ở trên giường, “Em chính là đại bảo bối của anh.”
Lúc bị đè xuống, quần áo Giang Trúc Tâm còn chưa cởi xong hết, cho nên lúc trọng lượng Tần Phú Hữu đè ở trên người mình, thì khiến tay của Giang Trúc Tâm bị kẹt bên trong quần áo, lập tức Giang Trúc Tâm ngoại trừ hai chân ra, thì thân trên nháy mắt đã không thể động đậy nữa.
“Tránh ra tránh ra tránh ra nào!” Giang Trúc Tâm dùng sức quay cuồng vài cái, nhưng Tần Phú Hữu lại nằm thật mạnh ở trên người Giang Trúc Tâm, còn dính người hơn so với koala nữa.
“Không đi không đi không đi!” Tần Phú Hữu không chỉ ngăn chặn Giang Trúc Tâm, mà tứ chi hắn còn dang ra, gắt gao ôm Giang Trúc Tâm ở trong lòng ngực của mình.
“Có phải gần đây anh mập lên hay không, sao em cứ có cảm giác anh càng ngày càng nặng vậy?” Giang Trúc Tâm cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, phải biết rằng tay cậu còn đang giao nhau ở bên trong quần áo nữa nè.
Tay cậu cũng không phải lấy không ra được, chủ yếu là vì quỷ ấu trĩ Tần Phú Hữu này không cho cậu động đậy tí nào cả, mới dẫn tới Giang Trúc Tâm cũng không có cách nào giải cứu mình.
Tần Phú Hữu vừa cao vừa rắn chắc hơn so với cậu, sức lực cũng không biết là từ chỗ nào tới. Cho dù Giang Trúc Tâm ở nhà nỗ lực nâng tạ, thì hình như cũng chẳng có cách nào đấu lại Tần Phú Hữu cả.
“Mập sao? Chắc chắn anh không mập đâu, chỉ là mật độ cơ bắp tăng mạnh thôi mà. Em sờ sờ cơ bụng anh xem, có phải càng ngày càng cứng hay không?” Tần Phú Hữu để lại một khe hở cho Giang Trúc Tâm, sau đó mới lấy tay Giang Trúc Tâm từ trong quần áo ra ấn lên trên bụng của mình.
Vừa rồi Giang Trúc Tâm vẫn không rút tay ra được, lúc này sau khi tay được khôi phục tự do xong, thì trước tiên là dùng ngón tay véo cơ bụng Tần Phú Hữu.
Nhưng lúc này Tần Phú Hữu lại cố ý căng thẳng bụng, cho nên Giang Trúc Tâm ngay cả da cũng rất khó véo được. Dưới sự tức giận, Giang Trúc Tâm liền trượt tay lên phía trên, hung hăng mà nhéo đầu xx của Tần Phú Hữu một chút.
“Áuu!” Một véo này của Giang Trúc Tâm còn dùng đến cả móng tay nữa, chỗ đó của Tần Phú Hữu lại mẫn cảm, Giang Trúc Tâm cũng dùng sức không nhỏ. Nhưng rõ ràng Tần Phú Hữu không phải shaking M, lại ngay lúc Giang Trúc Tâm khiến hắn đau đớn vẫn có thể cười ra tiếng như cũ.
Tần Phú Hữu cười một chút thì cả người liền chấn động một chút, thiếu chút nữa khiến Giang Trúc Tâm tức muốn hộc máu mà há miệng cắn người.
“Em đói bụng! Muốn ăn cơm!” Giang Trúc Tâm xoay người một chút, sau khi phát hiện Tần Phú Hữu vẫn không đứng dậy, thì lập tức nói ra nhu cầu của mình.
Tần Phú Hữu đang thích nháo Giang Trúc Tâm, sau khi nghe được cậu nói đói bụng, thì cũng không hề lăn lộn nữa. Chỉ vén quần áo của Giang Trúc Tâm lên, hôn vết sẹo mổ kia trên bụng của Giang Trúc Tâm xong, liền đứng dậy buông Giang Trúc Tâm ra.
“Anh rất chờ mong buổi tối nay đó, bảo bối.” Tần Phú Hữu cho Giang Trúc Tâm một cái nháy mắt, tiếp theo hắn liền cầm quần áo nhảy vào trong phòng tắm, ngay trước khi Giang Trúc Tâm ném gối đầu ở trên giường vào người mình, có thể nói là ý chí cầu sinh cực mạnh.
Giang Trúc Tâm tức giận thay quần áo xong, lại nghĩ tới buổi tối mà Tần Phú Hữu nói, chân mày vốn đang nhăn lại dần dần bằng phẳng. Hơn nữa, cậu nhấp nhấp miệng, cũng không cách nào che giấu được khóe miệng hơi cong lên của mình.
Mắt nhìn về phía công cụ mang đến cho ngày hôm nay, Giang Trúc Tâm tự mình ngã xuống giường, mặt vùi vào gối đầu, ở trong lòng phát ra tiếng tru tru à hú à hú vô nghĩa.
Cậu và Tần Phú Hữu đã mong đợi việc xảy ra đêm nay thật lâu rồi có được không? Ai dám tin tưởng bọn họ đã kết hôn được một năm, con cũng có một đứa rồi, thế nhưng từ lúc quen nhau đến bây giờ chỉ làm tình đúng có một lần chứ??
Rất nhanh sẽ phải phá vỡ ký lục này rồi, Giang Trúc Tâm chỉ đơn giản tưởng tượng một chút, thì trái tim liền đập nhanh thịch thịch thịch.
Giữa trưa ăn cơm, vẫn như cũ ở nhà ăn lộ thiên. Lần này, Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu cũng không gặp được Thạch Kim Tử. Sau khi Thạch Kim Tử nhìn thấy Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu phát sóng trực tiếp xong, thì cũng đã nghĩ thông suốt được một số việc, nên y trực tiếp rời khỏi làng du lịch.
Vì thế hai người Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đã không còn người quen ở chỗ này nữa, nên liền trực tiếp tận hưởng thế giới của hai người.
Chỉ là trong lúc ăn cơm, hai người liền phát hiện xung quanh bọn họ hình như nhiều hơn một số ánh mắt lúc trước không có, có loại cảm giác bị người vây xem vậy.
“Lúc trước ở trên đường, chúng ta từng bị nhiều người chú ý như thế sao?” Giang Trúc Tâm hoài nghi chỉ là mình suy nghĩ nhiều, vì thế liền nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tần Phú Hữu.
Lúc trước chỉ có người cảm thấy bọn họ đẹp trai, cho nên phần lớn người đi đường sẽ nhìn bọn họ nhiều hơn một hai lần mà thôi. Nhưng mà hiện tại, Giang Trúc Tâm luôn có cảm giác có người cố ý theo dõi hai người bọn họ luôn á.
Tóm lại, bị vây xem và bị theo dõi là hai loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau đâu.
“Không phải buổi sáng chúng ta bị chụp lén sao? Chụp lén chúng ta xong liền đăng lên Weibo. Có thể trong đó có người nhận ra chúng ta, nên muốn tiếp tục chụp ảnh để gây chú ý đấy.” Tần Phú Hữu nói như thế, nhưng ngữ khí của hắn lại rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng hoàn toàn không xem chuyện này có gì ghê gớm, khiến Giang Trúc Tâm cảm thấy có phải do mình ít gặp nên mới thấy kì lạ hay không?
“…… Sẽ không có người đột nhiên nhào đến đây chứ?” Giang Trúc Tâm cảm thấy hành vi chụp lén này có chút khoa trương. Việc này ngay từ đầu chỉ là hành vi ngẫu nhiên, sau lại thành hành vi tự phát vì ích lợi, như vậy thật sự sẽ mang đến rất nhiều bối rối cho đương sự là bọn họ.
“Yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt. Hôm nay chúng ta cứ vui vui vẻ vẻ mà chơi là được, sau khi ăn no anh dẫn em đi cáp treo nhé.” Tần Phú Hữu gắp một đũa rau xanh cho Giang Trúc Tâm, “Không được kén ăn, ăn nhiều rau xanh một chút. Hôm nay cũng đừng ăn quá nhiều thứ dầu mỡ nha.”
“Được rồi.” Sau khi Tần Phú Hữu nói xong thì Giang Trúc Tâm cũng theo đó gật đầu. Đột nhiên, cậu ý thức được thâm ý trong lời nói của Tần Phú Hữu. Vì thế ngay lúc nuốt xuống một ngụm rau xanh xong, liền thuận thế dẫm cái tên lưu manh Tần Phú Hữu này một chân.
Tuy nói cậu cũng rất chờ mong đến buổi tối, nhưng thấy Tần Phú Hữu khoe khoang như vậy, sao cậu lại khó chịu thế chứ nhỉ?
Vẻ mặt của Tần Phú Hữu ‘tôi không hề dao động’, hắn vẫn duy trì mỉm cười mà gắp đồ ăn cho Giang Trúc Tâm như cũ, giống như người bị Giang Trúc Tâm dẫm bẹp chân ở dưới bàn ăn kia không phải là hắn vậy.
Giang Trúc Tâm:…… Khó trách có thể kiếm nhiều tiền như thế, da mặt dày như vậy mà không kiếm được nhiều tiền thì mới kỳ quái á.
Trong làng du lịch có cáp treo, cáp treo bình thường sẽ đi thông lên đỉnh núi. Nhưng đỉnh núi này không phải đỉnh núi buổi sáng mà hai người Giang Trúc Tâm leo, độ dốc của ngọn núi này cũng không thích hợp để du khách bình thường leo lên.
“Chỗ này có thể leo núi đó, em thử chưa?” Tần Phú Hữu giới thiệu cách chơi ở chỗ này. Lúc trước tuy rằng hắn và Giang Trúc Tâm đã tới nơi này một lần, nhưng làng du lịch còn có rất nhiều hạng mục mà Giang Trúc Tâm chưa từng tiếp xúc qua.
Kế hoạch vốn dĩ là sau khi kết hôn, thì Tần Phú Hữu liền muốn dẫn Giang Trúc Tâm chơi tất cả các trò một lần, nhưng không nghĩ tới Tráng Tráng lại xuất hiện đúng ngay lúc ấy.
Bây giờ thừa dịp ngày kỷ niệm kết hôn, nên Tần Phú Hữu muốn hoàn thành tiếc nuối mà lúc trước còn chưa hoàn thành.
Về leo núi, đây là hoạt động mà Giang Trúc Tâm chưa từng tiếp xúc qua. Mấy năm nay tất cả yêu cầu tiêu tiền rèn luyện và vận động của cậu, đều ở phòng tập thể thao là hết mức, thật đúng là không có trò leo núi này.
Trước đây, golf cũng là Tần Phú Hữu dẫn cậu đi chơi, nhưng bởi vì mang thai Tráng Tráng, nên cậu cũng không dám chơi nhiều. Nhưng dựa theo tính cách của Tần Phú Hữu, về sau hẳn là sẽ thường xuyên dẫn cậu đi chơi thử.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc qua leo núi, cho nên bây giờ Giang Trúc Tâm có chút hưng phấn. Sau khi cậu làm tốt tất cả phòng hộ an toàn xong, thì Tần Phú Hữu liền trở thành huấn luyện viên tạm thời của cậu, dẫn cậu chậm rãi leo lên.
Chỗ này là nơi chuyên môn dành cho du khách leo núi, có điểm khởi đầu và kết thúc cố định. Trừ bỏ núi là núi thật ra, thì mặt khác đều có người bảo vệ.
Nhưng hôm nay không biết là xui thế nào, Giang Trúc Tâm tới giữa không trung xong vừa nhấc chân, thì không cẩn thận dẫm hụt. Tần Phú Hữu theo phản xạ duỗi tay bắt lấy Giang Trúc Tâm, lại đột nhiên phát hiện trang phục an toàn trên người Giang Trúc Tâm có một chỗ lỏng. Nếu vừa rồi hắn không bắt lấy Giang Trúc Tâm, thì Giang Trúc Tâm có thể sẽ té bị thương, thậm chí là ngã chết.
Tần Phú Hữu nhấp miệng, ôm Giang Trúc Tâm đi xuống. Giang Trúc Tâm còn không biết đã xảy ra việc gì, cứ tưởng rằng mình dẫm hụt cũng chỉ là giáng xuống mà thôi. Cậu hoàn toàn không hề biết vừa rồi mình có nguy hiểm đến tính mạng.
“Bảo bối, đột nhiên anh có chút đau bụng, em về phòng ngồi trước một chút nhé, anh đi tìm người lấy ít thuốc.” Tần Phú Hữu bình ổn cảm xúc, cởi trang phục phòng hộ ra giúp Giang Trúc Tâm.
“Anh không sao chứ, em đi cùng anh nha.” Bởi vì Tần Phú Hữu không muốn khiến Giang Trúc Tâm cũng sợ giống hắn, cho nên không tính nói cho Giang Trúc Tâm vừa rồi hắn gặp phải cái gì. Giang Trúc Tâm còn tưởng rằng Tần Phú Hữu là thật sự đau bụng: “Giữa trưa anh ăn nhầm cái gì rồi sao? Em và anh cùng đi lấy thuốc đi.”
“Không cần……” Tần Phú Hữu vốn dĩ nghĩ xong muốn trực tiếp đi tìm người khiếu nại, thì lại bị Giang Trúc Tâm giữ chặt một phen. Bình thường Giang Trúc Tâm sẽ kệ Tần Phú Hữu làm rộn, nhưng vấn đề lần này là về thân thể, cậu thế nào cũng không có khả năng mặc kệ Tần Phú Hữu được.
Nhìn trang phục bảo hộ sắp phải bị Giang Trúc Tâm cởi xuống mang trả, Tần Phú Hữu liền thở dài, nói: “Bảo bối, thật ra anh gạt em đó, anh không bị đau bụng.”
Thấy Giang Trúc Tâm hoang mang mà nhìn chằm chằm mình, Tần Phú Hữu đưa trang phục phòng hộ cho Giang Trúc Tâm xem, nói: “Trang phục phòng hộ của em có vấn đề, không biết đây là do người làm hay là ngoài ý muốn, nên anh muốn đi hỏi một chút.”
“…… Vừa rồi anh không tính nói cho em việc này sao?” Mặt Giang Trúc Tâm quả nhiên trắng bệch, cảm giác muộn màng nhận ra rằng mình và Thần chết gặp thoáng qua nhau, không phải người bình thường nào cũng có thể cảm nhận được đâu.
“Ừm.” Tần Phú Hữu ưu sầu nhìn Giang Trúc Tâm, “Bảo bối, rất xin lỗi. Anh chỉ không hy vọng em sợ hãi.”
Nhưng mà giây tiếp theo, Giang Trúc Tâm liền nắm lấy mặt Tần Phú Hữu, hung tợn nói: “Đệt, làng du lịch lịch này có chút đen á!! Biết là anh có ý tốt, nhưng em cũng không yếu ớt như vậy! Bây giờ bụng anh không đau nữa, vậy cùng em đi khiếu nại! Việc này không xử lý cho đàng hoàng, thì em sẽ không để yên cho bọn họ đâu!!”
Tần Phú Hữu nhìn Giang Trúc Tâm khí thế hừng hực, nghĩ tới việc mình xác thật quan tâm sẽ bị loạn, xem thường Giang Trúc Tâm. Vì thế nhịn không được tiến lên ôm chặt lấy Giang Trúc Tâm, thanh âm mang theo run rẩy dễ hiểu: “Bảo bối, em không biết vừa rồi anh có bao nhiêu sợ hãi đâu……”
Giang Trúc Tâm xoa xoa đầu Tần Phú Hữu, không đến hai giây sau liền đẩy Tần Phú Hữu ra nói: “Được rồi, khóc lóc kể lể thì chờ trở về mặc anh khóc, bây giờ còn có càng chuyện quan trọng hơn phải đi làm đó.”
Nói, Giang Trúc Tâm liền mang theo trang phục phòng hộ của cậu, nắm Tần Phú Hữu đi tìm người phụ trách.
Tần Phú Hữu không nói gì chỉ thở dài một cái, một hơi này cũng mang theo cả kiêu ngạo.
Có lẽ Giang Trúc Tâm chính là loại người vĩnh viễn cũng sẽ không gục ngã đi.
Tác giả có lời muốn nói: Tần Phú Hữu: Lự kính của tui với bảo bối dày 800 mét.