Sau khi về đến nhà, Giang Trúc Tâm liền ôm Tráng Tráng lên, cậu còn duỗi thẳng tay, vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm Tráng Tráng.
Tráng Tráng chớp mắt vô tội với Giang Trúc Tâm, như đang nghi hoặc Giang Trúc Tâm bây giờ muốn làm gì. Bởi vì bàn tay của Giang Trúc Tâm rất lớn, cho nên thật ra cũng không cho bé cảm giác không thoải mái. 
Nhưng bởi vì bây giờ bị Giang Trúc Tâm treo ở giữa không trung, cho nên thoạt nhìn bé có chút mờ mịt, còn không được tự nhiên mà đạp đạp chân nhỏ.
Bởi vì bộ dáng nhỏ này thật sự quá mức đáng yêu, nên Giang Trúc Tâm phụt một chút liền cười ra tiếng. Sau đó một lần nữa ôm Tráng Tráng đàng hoàng vào trong lòng ngực quơ quơ.
“Thằng nhóc con này, nhớ ba ba sao?” Giang Trúc Tâm cười nói với Tráng Tráng. Tráng Tráng cũng không phải quá hiểu được lời nói của Giang Trúc Tâm, nhưng mà bé đã có thể cảm giác được cảm xúc của người lớn. Biết Giang Trúc Tâm là đang nói thích bé, vì thế bé liền híp mắt phun ra một cái bong bóng, giống như ở đáp lại Giang Trúc Tâm vậy.
“Vậy mà dám bán manh ở trước mặt ba ba con nữa hả?” Tần Phú Hữu để người hầu trong nhà đưa hành lý lên lầu xong, liền đến phòng bếp lấy hai ly nước. Sau khi đi đến bên cạnh Giang Trúc Tâm xong, vừa vặn nhìn thấy Tráng Tráng ở chớp mắt phun bong bóng với Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu đặt nước ở một bên, ý bảo đây là cho Giang Trúc Tâm, tiếp theo hắn liền rảnh tay đón được Tráng Tráng. Vì thế đối tượng bán manh của Tráng Tráng liền biến thành Tần Phú Hữu.
 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play