Đấu trí

Hội ngộ


3 tuần




Sáu tháng sau

 Vân Uyên định cư ở một thành phố xa xôi, nơi đó cô mở một shop bán hoa, dường như đây là ước mơ của cô.

 Trong lòng hiểu rõ bản thân chỉ là nhân tình mà thôi, rốt cuộc nhịn không được đêm về trộm nhớ liên tục.

 Trong mơ nhìn thấy ai đó mỉm cười, vươn tay ôm cô không cho đi nữa, đến khi tỉnh giấc đã thấy lệ rơi ướt đẫm. Lệ nóng hổi rơi vào tâm vô cùng lạnh lẽo.

 Bản thân hơn ai hết rõ ràng không là cái gì của người ta lại mơ mộng một ngày hắn đi tìm cô. Những lúc như vậy, chỉ trách bản thân quá ngu ngốc.

 Sau đó cô xem TV nhìn thấy bản tin Ninh Vũ lần đầu tiên thua kiện, sự nghiệp tuột dốc không phanh, hắn lại đầu tư cổ phiếu thô lỗ, cho nên đang lâm vào cảnh nợ nần. Có thể sẽ phải đi tù.

 Người ta chưa bị gì cô nghe xong lại khóc như mưa, làm khách hàng đến mua hoa sợ hãi không biết làm sao.

 Mấy ngày sau đó, báo chí liên tục đưa tin, cô còn thấy hình ảnh xuống sắc của Ninh Vũ, so với trước kia đã già đi mười tuổi.

 Rốt cuộc Vân Uyên đưa ra quyết định vô cùng khó khăn.

 Dù cô có yêu hắn nhưng cô cũng yêu tiền, số tiền này đối với hắn cô không rõ có tác dụng không nhưng với cô là phiếu đảm bảo cuộc sống sau này. 

 Lại nói đâu phải dễ dàng mà có được, phải đánh đổi cả danh dự của bản thân, ngay cả con tim cũng chẳng phải là của cô. Trăm phương ngàn kế mới moi được vậy mà phải trả lại, bảo giết cô đi.

 Trước mắt hiện ra hình ảnh hắn râu ria xấu xí giống như một ông già, Vân Uyên lại không đành nên cuối cùng sợ bản thân đổi ý mà vội vã đi chuyển tiền.

 Đến khi chuyển xong, Vân Uyên chỉ còn nửa mạng, mặt đã trắng bệch giống như lâm cơn bạo bệnh, tim gan không còn.

 Mấy ngày sau đó, cô ủ rũ nằm liệt giường tiếc thương mặc niệm đưa tiễn tiền của mình.

 Cho đến ngày thứ bảy, mới đủ sức khỏe mở cửa lại shop hoa.

 Nếu quay ngược thời gian, Vân Uyên nhất định sống ác hơn, không nên nhân từ với kẻ cướp trái tim mình.

 Sau đó không muốn nhớ đến nữa.

 Vừa mở cửa đã có khách rồi.


 Ninh Vũ làm việc trước giờ luôn rõ ràng, duy nhất mối quan hệ với Vân Uyên là không dám xác định cho nên cục diện mới như vậy. Vì vậy, tình cảm của Vân Uyên, Ninh Vũ nhất định phải làm rõ.

 Không có người nào ở đất nước này mà Ninh Vũ không tìm được, tất nhiên chỗ ở của Vân Uyên hắn đã sớm biết. 

 Chỉ là chưa đến thời cơ.

 Thứ nhất hắn cần xác định rõ ràng Vân Uyên đối với hắn là như thế nào, thứ hai qua lâu như vậy nếu cô thực sự để tâm sẽ không dễ dàng quên đi mà không đơn giản chỉ là thói quen.

 Ninh Vũ cần sự chắc chắn.

 Ánh mắt ngày cuối cùng gặp mặt luôn ám ảnh Ninh Vũ, thành công đem suy đoán của bản thân thêm chắc chắn.

 Sau đó, hắn dùng khổ nhục kế.

 Vân Uyên yêu tiền hơn mạng, chỉ cần cô có để ý, nhất định sẽ không thờ ơ bỏ qua. Cho dù kết quả không như ý hắn vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.

 Sự thật hắn đã đúng.

 Nhìn thấy số tiền trong tài khoản tăng lên, Ninh Vũ có cảm giác cảm động không chịu được, chỉ muốn bay đến bên cô mà ôm thật chặt, sẽ không để cô đi nữa.

 Rốt cuộc lại đóng cửa.


 Khách hàng là nữ, mua hoa để tặng em gái ngày lễ tốt nghiệp đại học.

 Nhìn thấy bàn tay khéo léo bó từng đóa hoa lại, nhịn không được khen ngợi "Mấy ngày trước tôi có ghé cô lại đóng cửa. Hoa nơi này là số một".

 Vân Uyên nghe xong cười nói "Mấy ngày này tôi không được khỏe". Nghĩ tới tiền, lại đau nữa rồi.

 "Cô sống một mình".

 "Ừ".

 "Bạn trai cô đâu?".

 "Tôi không có".
 
 Người đó làm như không tin, làm sao cô gái xinh đẹp như vậy lại không có ai để ý, cuối cùng như nhớ ra cái gì lo lắng nói "Cô gái cô phải cẩn thận mới được, mấy hôm tôi đi ngang thấy có một người đàn ông ve vãn xung quanh cửa hàng của cô".

 Trong lòng nghĩ, cô có cái gì để mất nữa đâu nên không mấy để tâm nói "Tôi sẽ để ý".

 Người kia định nói thêm, lại thấy Vân Uyên đưa hoa nên cũng thôi.

 Việc xong, cô trở lại làm thêm vài bó nữa.

 Phía sau vang lên giọng nam trầm bỗng rõ ràng "Tôi muốn mua hoa tặng bạn gái".
Vân Uyên vừa làm vừa nghe nên không thấy gì, nhiệt tình hỏi han "Sinh nhật sao, thưa quý khách?".

 "À không...cô ấy đang giận".

 Có tiếng bước chân đến gần, Vân Uyên mới vội buông tay, xoay người tư vấn "Ở đây tôi có...".

 Rơi vào mắt là ai, Vân Uyên á khẩu không nói được nữa.

 Sau đó người kia có ý tứ nhắc nhở "Là gì?".

 Lúc này mới trấn tỉnh nhưng lại lắp bắp không chịu được "Ở đây tôi có rất nhiều loại hoa, quý khách có thể tùy ý lựa chọn".

 Người kia đi đến gần cô, cầm lấy một hoa hồng đỏ, thờ ơ ngửi một hơi, sau đó đặt lại chỗ cũ hỏi "Cô thấy thế nào?".

 Vân Uyên đem vạt áo nhào nát, nhìn thẳng người kia nói "Có lẽ cô ấy thích thứ khác".

"Đúng vậy...Cô ấy yêu tiền hơn hoa".

 Sau đó không khí lâm vào trầm mặc.
 Vân Uyên không biết hắn đến là có ý gì, lòng lại có ngọn lửa nhỏ bén cháy.

 "Có thể cho tôi ly nước không?".

 Vân Uyên không trả lời, xoay người đi vào trong lấy nước.

 Lại thấy Ninh Vũ vội vã bước ra cửa, quay tấm bảng thông báo thành CLOSE. See you tomorrow!

 Không quên khóa cửa cẩn thận.

 Vân Uyên lấy xong nước, định đi ra lại rơi vào tai tiếng nói khen ngợi "Không tệ". Lại thấy hắn làm như nhà mình lấy ly nước nhàn nhã ngồi ở sofa mà dò xét.

 Vân Uyên ngột ngạt sắp chết, không nhịn được nói "Rốt cuộc anh muốn gì?".

 Hắn lại không nghiêm túc nói "Em xem anh từ Bắc Kinh xa xôi đến nơi này thì có thể làm gì? Tất nhiên là cùng em ôn lại chuyện cũ rồi".

 Chuyện cũ trong miệng hắn, Vân Uyên biết rõ ám chỉ cái gì.

 Vân Uyên thực sự không chịu được thái độ của hắn tức giận lớn tiếng "Ninh Vũ, nếu anh không nói rõ thì ra khỏi đây ngay".

 Ninh Vũ bật dậy, làm Vân Uyên bất an, vô thức lùi lại, hồi lâu đã bị hắn vây chặt, mờ ám cúi đầu nói với cô "Nói rõ như thế nào? Nói rõ là em đã thực sự yêu anh cho nên mới nhu nhược trốn đi sao? Nói rõ anh yêu em như thế nào cho nên mới đường xa tìm gặp em sao? Vân Uyên, em không hiểu hay không muốn hiểu?".

 Vân Uyên bị lời trần tình của Ninh Vũ mà không biết nói gì nữa, cho đến khi hắn ôm cô vào lòng, lý trí mới xác định được lời kia là lời tỏ tình.

 Lại nghe lời thì thầm bên tai "Trở về được không?". Cô nghe ra có chút mong chờ.

 Vân Uyên cũng rất nhớ hắn, nhiều lần không kềm được lại muốn đi tìm những lúc như vậy chỉ nhớ đến người kia, sau đó bản thân mới mạnh mẽ mà sống tốt "Còn cô gái kia?".

 Ninh Vũ không hiểu hỏi lại"Cô gái nào?". Ngoài Vân Uyên, hắn còn có ai được chứ!

 "Cô gái mà anh yêu". Lời nói kia nghe ra có chút đau khổ.

 Ninh Vũ dĩ nhiên nghe được nên không nhanh không chậm đưa ra một câu giống như lời giải thích "Cô gái anh yêu chỉ có mình em".

 Nghe xong, Vân Uyên có cảm giác ngọt ngào sắp chết rồi, cô thích câu "Anh yêu em" của hắn sau đó lại không dám tin bản thân hiểu lầm, thêm một lần hỏi kỹ "Vậy cô gái cùng anh vào khách sạn W, hôm anh bị đánh là gì?".

 Ninh Vũ cứ như vậy mà ôm chặt Vân Uyên, trong nội tâm ngờ ngợ được gì đó nhưng vẫn ưu tiên giải thích "À....Là bạn anh. Chàng trai kia là chồng cô ấy. Chỉ là vụ đánh ghen thôi". 

 Sau đó Ninh Vũ mới nới lỏng vòng tay, có ý cười kề sát mặt Vân Uyên tra hỏi "Em nghĩ anh và cô ấy...Cho nên mới âm thầm bỏ đi?".

 Vân Uyên không né tránh thừa nhận "Một phần".

 Với câu trả lời nửa vời càng làm Ninh Vũ hứng thú, chỉ mong đáp án có sự xuất hiện của hắn "Phần còn lại là gì?".

"Ưm...em chưa chấp nhận được bản thân sẽ yêu anh nên rời đi".

 Cô không cho phép bản thân mình có tình yêu với một người vì vậy mới ra đi chỉ mong thời gian sẽ xóa nhòa ký ức tốt đẹp nhưng càng xa lại không nhịn được nhớ càng nhiều.

 Vân Uyên thừa nhận bản thân mình yếu đuối.

 Vốn dĩ tình cảm của phái đẹp rất mong manh, đối với người yêu thương, cưng chiều mình, làm sao không phát sinh tình cảm quyến luyến đây. Chỉ là Vân Uyên chưa đọc qua loại sách này mà thôi.

 Ninh Vũ có cảm giác vô cùng thỏa mãn lại thấy hứng thú đã lên nên không từ bỏ "Sau đó thì sao?".

 "Em đến đây và mở ra cửa hàng". Cô làm như hiểu sai ý.

 "Ý anh là tình cảm kia?". Người này bắt đầu giống hắn rồi xuyên tạc ý tứ của người khác mà.

 Đối với hứng thú của Ninh Vũ, Vân Uyên chỉ nhàn nhạt "Dường như vẫn vậy".

 "Không thêm?".

 "Có lẽ".

 "Xem ra mỗi ngày anh đều nhớ đến em là vô ích rồi".

 Vân Uyên mở miệng định nói gì đó, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hoa hồng màu đỏ che đi khuôn miệng nhỏ nhắn, lại nhìn thấy Ninh Vũ cúi đầu hôn trực tiếp lên hoa hồng kia, hương thơm nam tính thấm đầy mũi làm tim Vân Uyên thình thịch từng tiếng, trong lòng hồi hộp không chịu được.

 Sau đó, bông hồng kia rơi ảm đạm dưới chân, thành công đem môi hai người chạm vào nhau.

 Trên môi mềm mại, Vân Uyên biết là cái gì, cả thân thể vì bất ngờ mà trấn động nhưng không có ý phản kháng, chỉ chậm rãi nhắm mắt, cứ như vậy cùng Ninh Vũ thân mật ngọt ngào.

 Trong nụ hôn có hương vị thanh mát của Ninh Vũ, có hương vị ngọt ngào tinh khiết của Vân Uyên, lại nghe ra hương vị nồng nàn của hoa hồng. Thành công đem hai người quyến luyến không dứt.

 Cảm nhận được cô gái trong lòng không vì tiền mà thuận theo làm Ninh Vũ sung sướng không thôi, sau đó càng nhiệt tình dây dưa, tựa như không bao giờ đủ.
  Hồi lâu, Ninh Vũ mới buông tha cho Vân Uyên.

 Cô không nói gì, đột nhiên chỉ muốn ôm lấy Ninh Vũ, nói lên lời nói thật tâm "A Vũ...Em cũng rất nhớ anh".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play