Đấu trí

Hạ màn


2 tuần




 Ninh Vũ nghe xong dĩ nhiên vui mừng lại vờ làm như không tin "Thật không?".

 Vân Uyên gật đầu xác nhận.

 "Xem nào! Hôn anh một cái làm tin đi". Nói xong, Ninh Vũ cúi mặt kề sát má vào môi Vân Uyên, ý bảo cô hôn.

 Vân Uyên nở nụ cười khuynh đảo chúng sanh hôn chụt một cái. Hôn xong lại nói "Mấy điểm?".

 "Ừm...tuyệt đối thế nào?".

 Vân Uyên không trả lời, lại nhớ đến hình ảnh của Ninh Vũ mấy hôm trước, khó hiểu hỏi "Nhưng mà A Vũ, làm sao anh lại?".

 Hắn không trả lời chỉ hỏi lại "Em nói xem?".

 Vốn dĩ Vân Uyên đã đoán được một phần nhưng không dám xác định, một câu kia đem sự thật phơi bày. 

 Cô tức giận "Anh lại lừa em".

 "Vậy tới khi nào em mới thừa nhận rằng em yêu anh đây, Vân Uyên?".

 Bị Ninh Vũ nói như vậy làm Vân Uyên á khẩu không nói được gì, quả thực cô sẽ cứ như vậy mà qua hết một đời. Sau đó nghĩ đến số tiền kia, giận quá hóa thẹn đòi lại "Mười điểm kia, anh phải trả lại số tiền cho em".

 Ninh Vũ ngược lại cười lớn thành tiếng, cảm thấy người này trong não lúc nào cũng chỉ có tiền. Đôi con ngươi vụt qua tia sáng mờ ám "Không được...Hai mươi?".

 Vân Uyên làm như vô cùng giận đi ra chỗ khác không đề cập đến nữa. Tiền của cô, nghĩ đến chỉ muốn khóc mà thôi. 

 Ninh Vũ tất nhiên không bỏ qua, đi theo sau mà nói "Hôn thêm một lần, sẽ được hai mươi".

 Vân Uyên lại làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi trong lòng nghĩ ra cửa hàng, loáng thoáng nhìn thấy cửa khóa, cô mới quay lại trừng mắt nhìn hắn.
 Ninh Vũ không ngại, chỉ cười mà thôi. Sau đó lấy trong túi chiếc thẻ tín dụng màu vàng có ý khích hét lớn "Vân Uyên...".

 Cô nhìn thấy, dĩ nhiên biết toàn bộ số tiền của mình nằm trong kia, sau đó lại làm như không để ý đi sang nơi khác.

 Ninh Vũ có chút thất vọng, lại không từ bỏ, đi sát bên Vân Uyên tựa như nói vu vơ, tựa như nói với cô "Số tiền rất lớn đó. Không lấy thật đáng tiếc".

 Trong lòng có sóng dao động nhưng Vân Uyên cứng rắn không khuất phục. Tuy vậy, chân đã có chút chậm rồi.

 "Một cái hôn có giá trị như vậy, làm sao lại không đổi vậy, tiểu tiên nữ?". Ninh Vũ ở sát bên mà lãi nhãi.

 "Sẽ không có cơ hội thứ hai đâu".

 Ninh Vũ có ý thở dài nhìn Vân Uyên bước đi, sau đó nhìn sang thẻ tín dụng trên tay, thầm mắng một câu "Vô dụng".

 Rơi vào tai tiếng bước chân, bất ngờ chuyển mắt quan sát chỉ thấy Vân Uyên ở kế bên mỉm cười, tựa như chỉ với cái chớp mắt cô ôm lấy Ninh Vũ, sau đó chỉ nghe giọng nói trầm bổng rõ ràng khẽ rên một tiếng ám muội "Ưm".


 Ninh Vũ nằm trên giường, đôi con ngươi khẽ nhắm, nhìn ra có chút thỏa mãn, trên trán lại có một vài giọt mồ hôi đọng lại, sau đó hắn hít đều đều từng ngụm khí lạnh kềm nén. Âm thanh rơi vào tai chỉ thấy vô cùng không trong sáng.

 Làm như không chịu nổi, Ninh Vũ bỗng dưng mở mắt hét lớn "Vân Uyên...Em định giết anh đúng không?".

 Vân Uyên nghe thấy mỉm cười ngẩng đầu ngọt ngào nói "Suỵt! Một chút nữa thôi". Nói xong lại cúi đầu làm gì đó.

 Ninh Vũ nghe xong cả thân thể trở nên mềm nhũng, tiếp tục thở dốc từng hồi.

 Không qua được bao lâu, trên môi lại có cảm giác không chịu được. Lần nữa mở mắt hét to "Cố ý! Em chính là cố ý".

 Vân Uyên giương to mắt, vô tội trả lời "Không có".

 Ninh Vũ vừa nói vừa cầm lấy tay Vân Uyên đang di chuyển trên môi của mình, nói một câu không biết có ý gì "Rất tiếc, Vân Uyên...Thẻ kia là giả".

 Trong lúc hắn nghĩ cô sẽ thuận ý mà hôn hắn thêm một lần, lại nhận được một cái đấm thật mạnh vào môi đến bật máu, người này còn cố tình sát trùng mạnh tay vào vết rách làm hắn đau không chịu được.

 Vân Uyên nghe xong chỉ cười, nghĩ hắn lừa gạt "Anh nói em sẽ tin sao?". Nói vậy nhưng trong lòng đã có hoang mang rồi. Trước giờ, Ninh Vũ chưa từng nói đùa.

 Ninh Vũ nhăn mày sờ vào môi, có cảm giác đau, sau đó nhàn nhạt nói "Em có thể kiểm tra".

 Nghe xong Vân Uyên tức giận hét to "Ninh Vũ...Anh đúng là gian thương".

 Hắn nghe xong làm như nhìn ra cái gì, đột nhiên cười to "Từ khi nào, anh đã là đàn ông có vợ lại còn nuôi nhân tình bên ngoài. Câu chuyện vô lý như vậy em còn dệt ra được, nói xem em là chính nhân quân tử sao, Vân Uyên?".

 Trong lòng Vân Uyên ầm ầm đổ vỡ lại có cảm giác muốn khóc. Vì sao chuyện gì của cô, hắn cũng có thể nắm trong lòng bàn tay hết vậy, hồi lâu mới lắp bắp nói "Anh...anh....Tại sao anh biết?".

 Ninh Vũ bật dậy nhìn thẳng vào mắt Vân Uyên tự tin nói "Anh là luật sư". Ý nói chỉ cần hắn muốn tất cả đều không là gì.

 Vân Uyên tất nhiên nghe ra, sau đó nhìn hắn cười đắc ý mà ôm mặt thẹn thùng.

 Tiền mất danh dự lại không còn. Ván cờ cứ ngỡ thắng lớn này, đã thất bại hoàn toàn. Chẳng qua hắn đang nhắm mắt mà thôi.

 Hồi lâu ôm mặt e thẹn, lại cảm giác bàn tay Ninh Vũ tựa như vô cùng yêu thương vuốt ve trên lưng, qua một lúc thấy ngón áp út được người nâng niu, sau đó mới nghe "Vân Uyên...Chúng ta làm đám cưới được không?".

 Người trong ngực giống như con lật đật theo quán tính nhìn hắn, ánh mắt kia chính là không hiểu cái gì, Ninh Vũ lấy tay véo vào má nhắc lại "Anh đang cầu hôn em đấy!".

 "À...Ừ". Vân Uyên thức tỉnh không biết nói gì chỉ vô thức nói ra vài từ vô nghĩa.

 Ninh Vũ đối với thái độ của Vân Uyên chỉ thấy không hài lòng, vô luận thế nào cũng phải để cô đồng ý.

 Sau đó ác ý đưa tay chọc lét Vân Uyên, vừa di chuyển vừa hăm dọa "Có đồng ý không? Đồng ý hay không?".

 Bị Ninh Vũ làm cho buồn cười không chịu được, ngay cả cầu hôn không có nhẫn cũng quên mất, Vân Uyên giơ tay đầu hàng "A Vũ...được rồi. Em thua".

 Nghe xong, Ninh Vũ cũng không làm khó mà buông tay.

 Vân Uyên lại nói "Cưới anh em sẽ có lợi ích gì?".

 "Tất nhiên...Chính là nơi này sẽ có con của chúng ta". Nói xong, đưa tay vuốt ve trên bụng bằng phẳng của Vân Uyên.

 Lời nói rơi vào tai chỉ thấy e thẹn, sau đó hất tay của hắn ra khỏi người, nói một câu "Không đứng đắn".

 Ninh Vũ làm như không biết gì, đem Vân Uyên ôm chặt vào lòng, thâm tình nói "Nghiêm túc đấy...Sinh con cho anh được không?".

 Vân Uyên nhận ra ánh mắt của hắn, tựa như đã kềm nén rất lâu, lại chất chứa mong chờ.

 Trong vô thức cô không nhịn được xót xa mà gật đầu.

 Vân Uyên nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó nhìn sang Ninh Vũ, cũng không biết nói gì, chỉ nhìn mà thôi.

 Vốn dĩ không phải không có gì để nói mà là bản thân vì cảm động nên không thể nói.

 Ninh Vũ tất nhiên không ngại trao cho Vân Uyên ánh nhìn tình cảm ngọt ngào.

 Rơi vào mắt, đôi môi bị rách của Ninh Vũ, chỉ thấy bản thân có lỗi, cuối cùng đem môi mình chạm vào môi hắn. Toại nguyện ước mong của người thương.

 Ninh Vũ dĩ nhiên yêu thích không thôi, cho nên nhanh chóng cùng cô dây dưa môi lưỡi.

 Trong không gian đen xám của căn phòng mang đậm sắc tình ham muốn.

 Quần áo nhẹ nhàng rơi bên giường thành công đem hai th.ân thể nguyên thủy thương nhớ triền miên.

 Một đêm đoàn tụ tựa như một đời nhớ nhung.

 Vân Uyên được tiền nhưng mất trái tim. Ninh Vũ mất tiền lại được tình cảm của người thương. Rốt cuộc ai mới là người thắng cuộc??

 Một cuộc trao đổi xuất phát từ hai thái cực khác nhau lại thu được trái chín ngọt ngào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play