Đấu trí

Rời đi


3 tuần



 Hồi lâu, từ trong một người đàn ông khác tây trang chỉnh tề bước ra, nhìn thấy hai người ôm ấp, tức giận vun nắm đấm vào người Ninh Vũ.

 Sau đó Vân Uyên quay đi không nhìn nữa, dĩ nhiên sẽ có một cuộc ẩu đả của tình tay ba như phim xảy ra. Nhưng đau đớn thay, cô chỉ là kẻ bên lề của câu chuyện.

 Cho đến khi rời đi, nước mắt đã không tự chủ rơi xuống, lại thấy hốc mắt đỏ lên không chịu được.

 Khi Ninh Vũ về, cô nhìn thấy khóe môi của hắn bầm tím, có ý hỏi nhưng hắn không nói rõ ràng,  chỉ thờơ nói bị người hiểu lầm đánh phải, vì gái tất nhiên giấu đi.

 Nghe vậy, Vân Uyên biết được bản thân sắp phải đưa ra quyết định gì rồi. Nghĩ đến, lại thấy không nỡ. 

 Về nguyên nhân, trong thâm tâm cô biết rõ đã không còn đơn giản chỉ vì tiền.

 Mấy ngày sau, Vân Uyên điên cuồng thể hiện yêu thương với Ninh Vũ, chỉ mong có được đủ số điểm bản thân cần.

 Ninh Vũ thấy lạ, lại không nghĩ ra là gì, công việc lại bận rộn cho nên cũng không có thời gian đi sâu hơn nữa.

 Tầm mười ngày, Vân Uyên sẽ đủ mười điểm của Ninh Vũ những lúc như vậy cô viện cớ cần mua quần này, cần mua áo kia, có váy rất đẹp mới ra chỉ để lấy tiền của hắn. Ninh Vũ tất nhiên không tiếc mà gửi cho Vân Uyên.

 Nhưng lần này, ngắn ngủi năm ngày cô đã có đủ. Sau đó làm như ăn mừng mà chuẩn bị bữa tối lãng mạn cùng Ninh Vũ.

 Vân Uyên đọc sách, làm theo hướng dẫn, thành công đem một bàn thức ăn chuẩn bị xong, bày biện đẹp mắt giống như nhà hàng.

 Ninh Vũ trở về, tắm xong bước ra chỉ thấy đèn đuốc tối đen, trong lòng nghĩ điện của căn hộ có vấn đề.

 Lại thấy có nến, trong lòng lờ mờ đoán được cái gì, bước ra nhìn thấy Vân Uyên trang điểm xinh đẹp, tóc dài thờơ buông xõa, vận váy màu trắng phía xa mỉm cười nhìn hắn.

 Ninh Vũ có chút chấn động, sau đó không vội đi tới nhìn Vân Uyên, đảo mắt lại thấy bàn đồ ăn sang trọng, dưới ánh nến lung linh, khó hiểu hỏi "Sao vậy?".

 Vân Uyên câu tay Ninh Vũ nũng nịu "Sao nào? Bất ngờ không?".

 "Tất nhiên".

 "Vậy em được mấy điểm".

 "Mười điểm thế nào!".

 "Thêm một cái hôn ở đây nữa".

  Nói xong, Vân Uyên làm như vui sướng cười tít mắt lấy tay chỉ vào má.

 Trong mắt Ninh Vũ toàn bộ là tình yêu, mỉm cười hôn vào má cô một cái. Có cảm giác cùng cô như vậy cả đời thật tốt.

 Sau đó, Ninh Vũ vừa dắt tay Vân Uyên đi đến ghế ngồi vừa nhìn tổng thể một lần rồi nhìn lại bản thân đang mặc cái gì, có ý trách móc nói "Xem nào! Như vầy có quá đối lập không?". 

 Cô xinh như công chúa còn hắn lại chỉ đơn giản vận đồ ở nhà, dường như quá không cân xứng rồi.

 Vân Uyên yên vị trên ghế nháy mắt tinh nghịch nói "Anh lúc nào cũng đẹp trai cả".

 "Phải không?".

 "Tất nhiên....Là em nói đùa".

 Nghe xong, Ninh Vũ vui vẻ cười to thành tiếng, đưa tay yêu thương véo vào má người thương. Sau đó mới đi ngược trở lại ngồi đối diện với Vân Uyên.

 Cô lại nói "Giống như người đẹp và quái vật vậy?".

 Ninh Vũ không nói gì nữa, chỉ "Ừ" qua loa.

 Bàn tay lấy chai rượu vang bên cạnh, chuyên nghiệp khui ra, rót vào hai ly, có ý mời Vân Uyên.

 Trong màn đêm leo loét ánh nến lung linh, tiếng thủy tinh nhẹ vang, chỉ thấy hai người vui vẻ uống hết một ly.

 Sau đó nghe Ninh Vũ nói "Tất cả thứ này đều là em làm?".

 Thực ra, hắn có chút không tin, một bàn tầm năm món Tây, nói dễ không dễ, khó chẳng khó nhưng trước giờ Vân Uyên chỉ nấu mấy món truyền thống, làm sao có thể trong thời gian ngắn thực hiện được.

 Rơi vào tai là tiếng nói mềm mỏng "Thấy em giỏi không?".

 "Ừ...Em làm sao học được".

 "Em học theo sách".

 "Ừ...Có chút khó ăn". 

 Cho vào miệng miếng bít tết, đó là cảm giác đầu tiên của Ninh Vũ.

 Vân Uyên nghe xong không giận, chỉ muốn đánh vào mặt hắn mà thôi. Tuy không ngon nhưng giả vờ khen một tiếng cũng được mà. 

 Sau đó đưa bàn tay có chút nhõng nhẽo với Ninh Vũ "Anh xem, em vì nấu ăn cho anh phải bỏng như thế này lại còn bị anh chê nữa. Có phải quá vô ích rồi không?".

 Hắn nắm tay cô, nhẹ nhàng sờ nắn tựa như sợ cô bị đau. Sau đó lại hôn mới nói "Sau này đừng làm nữa. Chỉ cần đơn giản là được rồi".

 Vân Uyên định nói "Không còn lần sau nữa". Cuối cùng nhịn lại không nói gì.

 Nghĩ vậy, trong lòng vô thức xót xa vội vàng rút tay về, trong đêm đôi con ngươi đã phủ một tầng sương mờảo, chỉ là dù tinh ý cũng không thể phát hiện.

 Ninh Vũ bị Vân Uyên làm cho bất ngờ, sau đó đi về phía cô, làm như nhận ra bất an nên hỏi "Sao vậy?"

 Cô ôm lấy ngang hông Ninh Vũ, kịch liệt lắc đầu.

 Hắn muốn hỏi rõ nhưng cuối cùng lại thôi. 

 Sau đó hôn lên trán cô "Xem nào! Chúng ta còn chưa khiêu vũ".

 "Nhưng em không biết".

"Lại đây...Anh giúp em".

 Nói xong, Ninh Vũ bật lên một điệu nhạc nhẹ nhàng, thích hợp với không khí lãng mạn như này, nắm lấy tay Vân Uyên bước ra sàn nhảy.

 Ban đầu Vân Uyên chập chững đạp vào chân Ninh Vũ, hắn lại vô cùng kiên nhẫn chỉ dẫn, hồi lâu cô rốt cuộc cũng nắm bắt, không hẳn thành thạo lại nhịp nhàng hòa theo bước đi.

 Vân Uyên biết rõ bản thân nên thấy thế mà rút lui, không nên đợi đến ngày hắn chán ghét rồi đuổi đi nhưng lại nhịn không được muốn hỏi một chút.

 "A Vũ...Chúng ta sống như vầy đến khi nào?". Hỏi xong liền đem thân thể mềm nhũn rơi xuống hoàn toàn người Ninh Vũ.

 Hắn không nhận ra giọng nói chùn xuống của Vân Uyên nên thờ ơ trả lời "Có thể vài tháng cũng có thể là vài năm". Biết làm sao, hắn không thể nói cả đời được.

 Vân Uyên cảm thấy chủ đề này nhàm chán lại không có kết quả gì, nên chấm dứt không hỏi nữa.

 Hai người tình cảm bước đi từng bước, nhất thời không có ai mở lời. Qua thật lâu, mới nghe hắn nói "Lần này em muốn mua gì?". Ý nói cô đã đủ điểm rồi.

 "Ừm...ngày mai nói được không?".

 Đối với việc chuyển đổi điểm thành tiền, Vân Uyên trước giờ vô cùng hào hứng, dường như là lần đầu tiên cô nói bằng giọng ảm đạm như vậy.
 
Cho dù hỏi chắc chắn cô sẽ không trả lời, nên hắn cũng không muốn điều tra nữa.

 Hồi lâu, Vân Uyên ngước mắt nhìn Ninh Vũ thật lâu, tựa như chỉ cần chớp mắt sẽ không thấy nữa, sau đó khẽ nhón chân hôn chạm môi hắn.

 Sau đó dưới ánh nến lung linh nhìn thấy hai người quấn quít môi lưỡi ngọt ngào. Hồi lâu chỉ nghe tiếng cửa phòng bạo lực đóng chặt.

 Lại thấy bàn tiệc ăn dở ảm đạm ở một nơi.


 Hôm sau, Ninh Vũ đi làm.

 Vân Uyên như cũ đứng trước cửa tiễn hắn.

 "Tạm biệt".

 Ninh Vũ cảm giác được Vân Uyên làm như không nỡ để hắn đi, không giống như mọi khi.

 Ánh mắt kia giống như không bao giờ gặp lại.

 Cho đến bây giờ hắn mới nhận ra mấy ngày nay Vân Uyên vô cùng kỳ lạ như là nhiệt tình hơn trước lại không ngại chủ động thể hiện hành động yêu thương. 

 Nghĩ vậy, tâm thoáng sợ hãi, muốn hỏi rõ lại bị Vân Uyên hấp tấp nhào tới, hôn vào môi hắn.

 Ninh Vũ bất ngờ nhưng lại không chối bỏ, cuối cùng ở trước cửa mà dây dưa hôn mút.

 Nụ hôn tạm biệt này không giống như ngày trước, tràn ngập sắc tình, chỉ sợ bản thân không thể đi làm. Cho nên lưu luyến cuốn lấy hương vị thơm ngọt thêm một lần mới vội vàng đẩy ra, có ý cười nói "Ngoan...Anh còn phải đi làm".

 Vân Uyên không quá khích nữa, chỉ gật đầu nhìn theo bóng lưng. Cho đến khi hắn mở cửa, cô nhịn không được hét lớn "Ninh Vũ".

 Sau đó chạy nhanh về phía kia, hôn nhẹ vào má thì thầm "Bảo trọng".

 Càng nghĩ càng thấy bất an, Ninh Vũ dừng lại hỏi "Em làm sao vậy?".

 Vân Uyên lại né tránh "Anh trễ giờ rồi".

 Dĩ nhiên Ninh Vũ không quan tâm, muốn hỏi rõ "Không làm một ngày cũng được".

 Đến nước như vậy, cô đành nói "Được rồi. Tối về em kể được không?".

 Nghe vậy, hắn mới yên tâm mà rời đi.

 Cánh cửa đóng lại cũng là lúc Vân Uyên mềm nhũn ngã xuống nền nhà, lại thấy nước mắt rơi khắp mặt rồi.

 Ninh Vũ đi làm lại nghĩ về Vân Uyên, trong thâm tâm tràn ngập bất an, trong lòng nghĩ chắc chắn có vấn đề.

 Đến trưa trở về, chỉ thấy một tờ giấy trong đó nói cô đã bỏ đi, nào là cám ơn hắn thời gian qua.

 Dĩ nhiên đi đâu không nói rồi.

 Ninh Vũ đi vào phòng ngủ, quần áo hắn mua cho cô cứ vậy còn nguyên, tất cả đồ dùng cô đều không mang theo kể cả thẻ tín dụng kia.

 Nhịn không được hắn muốn xác định, quả thực trong thẻ kia không còn cái gì. Biết vậy, hắn lại muốn cười, người này như thế nào lại thông minh chỉ lấy tiền mà thôi.

Cuối cùng vò nát tờ giấy trong tay, chỉ muốn hét lớn "Cô bé ngốc này!".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play