Edit + Beta : Thiên Trạch
Toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh.
Trần Hựu giữ nguyên tư thế quỳ nhìn chằm chằm người đàn ông, một giây, hai giây, ba giây, đối phương vẫn không hề động đậy, cũng không lè lưỡi, vẫy đuôi, hay đòi vuốt ve với cậu.
Chết tiệt.
Trần Hựu chửi bới trong lòng: “Đệt, cmn mày đùa tao!”
Không đợi hệ thống trả lời, cậu nhanh chóng bỏ tay khỏi chân người đàn ông, ngồi thẳng dậy, quay đầu bỏ chạy.
Quản lí tỉnh táo lại, lập tức quay người đi bắt tên thần kinh chán sống lại còn muốn liên luỵ tới gã.
Trần Hựu vung năm đấm, quản lí cũng là người nóng tính, giơ tay tát cậu, thấy cậu tránh được, gã càng tức đến mức xì khói mũi.
“Mau quỳ xuống xin lỗi Tần nhị gia!!”
Mặt Trần Hựu tái nhợt.
Hạ Hồng tưởng mình đang mơ, vẻ mặt kiểu “Chuyện gì vừa xảy ra?”, “Có phải tôi gặp ảo giác không?”….
Tên này trơn như cá trạch, bắt mãi không được, quản lí vươn tay ra, gã nhất định phải giữ được cậu ta để vị kia đánh một trận, cũng phải cho ông chủ một câu trả lời, giữ gìn uy nghiêm trước mặt cấp dưới.
Bàn tay đang vung lên của gã đột nhiên bị giữ lấy, gã quay đầu, tiếng mắng chửi kẹt trong cổ họng, cơ thể khẽ run lên.
“Tần… Tần nhị gia… A…”
Rắc một tiếng, quản lí kêu thảm thiết, cánh tay đau đớn rũ xuống, đầu gối gã cũng bị đá một cái, quản lí ngã sấp xuống sàn, khuôn mặt dán vào đôi giày chơi bóng bẩn thỉu.
Trần Hựu cúi đầu nhìn gương mặt dưới chân mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cậu sợ hãi không thôi. Người này đang xả giận thay cậu đúng không? Chẳng lẽ kẹo cao su thật sự có tác dụng, là cậu trách lầm hệ thống?
Da mặt tê rần, Trần Hựu đột nhiên tỉnh táo lại, mục tiêu đang lấy khăn chà sát mặt cậu, lực tay càng lúc càng mạnh, da cậu bị ma sát nóng rát đỏ bừng.
Vứt khăn đi, người đàn ông bắt đầu dùng miệng.
Đáng sợ hơn là đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ lịch sự nhã nhặn kia.
Trên mặt ướt nhẹp toàn nước bọt và dấu răng, Trần Hựu kinh hãi, đệt, mẹ nó đây không phải chó ngoan mà là chó điên.
Cậu quyết định phải nhanh chóng chạy ra ngoài, bảo vệ mạng nhỏ, đôi mắt nhìn quanh, vội vã ra tín hiệu cầu cứu đồng hương.
Hạ Hồng nghiến răng, ước ao ghen tị, ba người còn lại cũng vậy, bọn họ chỉ thấy đại kim chủ vừa ý một tên xấu xí mà không biết vị kim chủ này đang muốn ăn thịt người.
Trần Hựu đau đớn, mặt cậu bị rách da, chảy máu, cơ thể bị nâng lên, vác đi như một cái bao tải.
“Chú à, có gì từ từ nói, đệt, cái lão già ngu ngốc này, đói bụng thì ăn cơm đi chứ —“
Tiếng chửi bới biến mất ở hành lang, không biết tiếng vang của nó có thể quang quẩn ở đây ba ngày không, nhưng tuyệt đối có thể khiến tất cả những người nghe thấy phải sợ hãi.
Quản lí bò dậy từ dưới đất, chào hỏi rồi dẫn người ra ngoài. Gã thấy uất ức quá, muốn đến khóc với anh Cường.
Thật lâu sau, Đường Giác và Trang Hiểu vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, một người tay cầm ly rượu đỏ, một người thì tàn thuốc rơi đầy trên đùi.
“Trang tử, có phải cậu của chúng ta bị trúng tà không?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cần suy nghĩ.”
“Cậu sẽ không gây án mạng chứ?! Ban nãy như kiểu muốn ăn thịt người ta vậy.”
“Đừng hỏi tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ.”
“…”
Trần Hựu bị nhét vào trong xe, đối mặt với nguy cơ sắp bị rút gân lột da phân thây, cậu điên cuồng gọi 444.
“Không phải mày nói bệnh dại thời kì cuối cũng có thể biến thành chó ngoan hả? Chuyện này là sao? Hắn thế này tao phải làm sao giờ?”
“Keng, chó ngoan cũng là một loại chó.”
“Chắc chắn là mày đùa tao.”
“Keng, không hề.”
“Haha.”
Trần Hựu quay đầu, thân hình người bên cạnh to lớn, cậu thì da bọc xương, đối phương cao mét chín lăm, cậu có mét bảy lăm.
Quên đi, không thể so sánh, càng so sánh càng đau thương.
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Hương Hương…”
Cơ mặt Trần Hựu giật giật.
Tình hình nghiêm trọng, trong 24 tiếng kế tiếp, cậu rất có thể sẽ bị đối phương ăn sạch sẽ, mà 24 tiếng sau, hắn ta tỉnh lại, cậu chắc chắn cũng phải chết, mà còn chết không toàn thây.
Nhiệm vụ kia phải làm sao bây giờ?
Nhớ tới gì đó, Trần Hựu hỏi: “Tần Phong không phải mục tiêu nhiệm vụ sao? Sao giá trị ác niệm lại là mười?”
“Keng, cao nhất là mười.”
Trần Hựu trợn mắt.
Mặt tài xế tê liệt, nhưng thật ra trong lòng gã đang có một vạn con thảo nê mã chạy qua, thanh niên kia mặc quần áo rẻ tiền, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vừa nhìn đã thấy bẩn.
Mà trên khuôn mặt toàn là nước bọt và dấu răng, cũng không thèm lau đi.
Vậy mà Nhị gia lại đưa người như vậy vào trong xe, còn liếm lỗ tai cậu, vẻ mặt kiểu “Thật là đẹp”, “Tôi rất thích”.
Cái tính sạch sẽ mấy chục năm nay đâu rồi? Chó ăn mất rồi hả?
Tài xế hóa đá.
Trong lỗ tai có gì đó chui vào càng sâu, Trần Hựu có cảm giác như đối phương muốn hút sạch tủy não cậu, cơ thể cậu run rẩy, đầu óc quay cuồng muốn nôn, theo bản năng giơ tay đập qua.
Trên gương mặt đứng đắn cấm dục kia có nhiều thêm một dấu tay.
Kính trên sống mũi Tần Phong lệch sang một bên, lộ ra đôi mắt hẹp dài.
Hắn nheo mắt, như một con rắn độc âm u lạnh lẽo, chút nhã nhặn biến mất không còn sót gì.
Trần Hựu đổ mồ hôi lạnh.
Xe đột nhiên dừng lại, hóa ra là đến nơi rồi.
Tần Phong chỉnh lại mắt kính, hắn khẽ cười, cưng chiều nói: “Đúng là không ngoan.”
Trần Hựu rợn tóc gáy.
Cậu bị đưa vào trong một căn biệt thự, đi qua quản gia và giúp việc dưới tầng, lên lầu, vào phòng, lên giường.
Tần Phong cởi cà vạt, hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, nhưng cảm giác đói bụng ngày càng trở nên rõ ràng, hắn chỉ muốn một mình ăn sạch người trước mặt.
Trần Hựu cười gượng: “Bác, khụ, chú, một tháng rồi cháu chưa tắm.”
Lập tức, trời đất quay cuồng, cậu bị ném vào trong bồn tắm, xả thẳng nước lạnh vào người.
Trần Hựu kêu gào, nước đột nhiên nóng ran, xối vào đầu cậu, sau mới dần chuyển ấm.
Ngay cả sức chửi tục Trần Hựu cũng không có, nửa sống nửa chết bị Tần Phong cọ rửa.
Tiếng nước dừng lại, ngay cả ngón chân cậu cũng bị cọ rửa nhiều lần, Tần Phong cầm khăn tắm lớn quấn cậu lại, ném lên giường.
Rốt cuộc cũng có thể ăn.
Hắn cúi người, hơi thở nặng nề, do dự không biết nên hạ miệng từ đâu.
Trần Hựu xoay người, y như con cá chép, vừa nhảy lên đã bị ấn về giường.
Sức mạnh cách xa nhau, không thể phản kháng.