Edit + Beta  : Thiên Trạch

Trần Hựu là một tên xui xẻo. Khi còn bé, cậu cùng một đám nhóc trong thôn đi trộm dưa, bẻ mía, người khác đều chuồn được, chỉ có mình cậu bị tóm, lúc nào cũng vậy.

Lúc đi học, xung quanh Trần Hựu điên cuồng truyền giấy, giáo viên lại chỉ để ý cậu.

Đến tuổi dậy thì, là độ tuổi muốn yêu đương, trong lớp có rất nhiều cặp, Trần Hựu cũng không kiềm chế được trái tim rạo rực của mình, hẹn nữ sinh đến sân tập.

Đen đủi là, đầu cậu vừa nhô lên đã bị thầy trực đêm tóm được, trở thành người đầu tiên bị phê bình trong lớp, vậy mà tay nhỏ của người ta còn chưa được nắm.

Trần Hựu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ khóc, bởi vì cậu không khóc được, ai ngờ lúc đăng kí vào học viện điện ảnh, cậu lại rút thăm trúng cảnh khóc.

Giấc mộng vào đại học, trượt.

Trần Hựu học lại một năm, vào cao đẳng.

Một ngày mùa đông nào đó, Trần Hựu đột nhiên phát hiện mình thích xem người khác nuôi trym.

Không chỉ nhìn mà còn muốn lấy tay sờ.

Cậu vừa tự khinh bỉ mình, vừa âm thầm đi dạo mấy diễn đàn lớn, dựa vào gương mặt đẹp trai sáng láng mà nhanh chóng hẹn được người chờ ịch.

Sau một phen tự giới thiệu, thì đến lúc kiểm hàng rồi.

Trần Hựu phát hiện mình chẳng những là gay, mà còn là một tên biến thái, cậu chỉ thích xem trym.

Cuối cùng, tận thế đến.

Thời gian đó, Trần Hựu cực kỳ uể oải.

Người ta nói mười năm chuyển đại vận, cậu đoán, lúc đó đến rồi.

Kết quả cậu chơi game thâu đêm ở quán net, lúc thức dậy váng đầu hoa mắt, ngã từ trên bàn xuống, đến khi tỉnh lại, cả thế giới đều thay đổi.

Cơ thể không phải của mình, trong đầu bị nhồi nhét kí ức xa lạ, còn có một hệ thống xưng là 444.

Sắc mặt Trần Hựu xanh mét, đồng tử giãn rộng, đây không phải đổi vận, cmn cậu gặp quỷ rồi.

Tá thi hoàn hồn?

Cậu xoay người, úp mặt xuống gối, uể oải nằm sấp.

Chủ nhân của thân thể này tên Chu Nhất(*), bởi vì cậu ta sinh vào thứ hai, lại mang họ Chu nên mới có tên này.

(*) Chu Nhất : Ngày đầu tiên trong tuần.

Vốn dĩ gia cảnh Chu Nhất không tệ, nhưng lúc cậu ta học năm ba cao trung*, công ty phá sản, ba bắt đầu cờ bạc gái gú, phạm tội phải vào tù, mẹ cũng lén bỏ theo người đàn ông khác.

* Cuối cấp 3

Năm ấy, cuộc đời Chu Nhất thay đổi long trời lở đất, cậu ta trở thành con trai của tội phạm, đi bán mông, hút hít, hoàn toàn hư hỏng.

Đầu năm nay gay nhiều như chó, nhu cầu thị trường lớn, mấy kẻ bán mông cũng nhiều thêm.

Cánh cửa đi lên chỉ một, khách hàng yêu cầu nhiều, trò gian trá nhiều, việc làm ăn ngày càng khó khăn.

Chu Nhất vừa tròn hai mươi sáu tuổi, trong cái nghề này cũng tính là già, không so được với mấy tên nhóc trong veo như nước, cậu ta không có tiền, lên cơn nghiện ma túy, uống thuốc tự sát.

Trần Hựu chậc lưỡi, quả thật rất đúng với câu nói kia, không có đau nhất, chỉ có đau hơn.

Cậu sống sắp được hai mươi năm, chưa từng gặp may mắn lần nào, chỉ toàn xui xẻo.

Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên: “Keng, Trần tiên sinh, ngài đã chết đột tử ở thế giới thực rồi.”

Nửa ngày sau Trần Hựu mới nói: “Vậy thì tốt quá.”

Cậu ồn ào với không khí: “Này, ba con bốn, mày thả tao ra đi, tao còn phải tìm thời điểm tốt để đầu thai chuyển thế.”

444: “…” Ba con bốn là cái quái gì?

“Keng, Trần tiên sinh, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì ngài có thể về thế giới thực.”

Trần Hựu không hề do dự: “Tao từ bỏ.”

Cái giọng máy móc của hệ thống lại vang lên: “Keng, Trần tiên sinh, ngài không muốn nghĩ thêm chút nữa sao?”

Trần Hựu rít gào trong lòng: “Cmn mày tìm cho tao cái cơ thể vừa nghiện hút, vừa là MB, tao biết làm kiểu gì?”

“Keng, tùy ý.”

Trần Hựu: “Há há.”

444: “Keng, Trần tiên sinh không cần quá để ý, tình trạng thân thể không liên quan đến linh hồn của ngài, huống hồ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi đến thế giới khác.”

Đồng tử dưới mí mắt Trần Hựu chuyển động, đúng vậy, linh hồn là của cậu.

Một lát sau, Trần Hựu bĩnh tĩnh hơn: “Nhiệm vụ là gì?”

“Keng, thu hoạch giá trị ác niệm.”

Trần Hựu nghe không hiểu: “Nghĩa là sao?”

444: “Keng, trong lòng mỗi người đều tồn tại giá trị ác niệm, nhiệm vụ của ngài là tìm người có giá trị ác niệm lớn nhất, dùng mọi thủ đoạn lấy đi ác niệm trong lòng người đó. Khi nhiệm vụ hoàn thành, ngài sẽ rời đi sau một khoảng thời gian đếm ngược.”

Trần Hựu nuốt nước bọt: “Tao có thể lý giải mục tiêu là tên sát nhân tâm lý biến thái, giết người hàng loạt không?”

Chắc chắn rồi! Giá trị ác niệm lớn như vậy, không thể nào là người tốt được.

Hệ thống trầm mặc.

Trần Hựu đấm lên giường, nghiến răng hỏi: “Mục tiêu thế giới đầu tiên là ai?”

“Keng, lúc mục tiêu xuất hiện, Trần tiên sinh sẽ thấy giá trị ác niệm trên đỉnh đầu người đó, bao gồm cả tư liệu cặn kẽ.”

“Nghe thật mới mẻ, kích thích….” Trần Hựu chép miệng: “Rất ngu ngốc.”

444: “…”

Trần Hựu sốt ruột: “Còn muốn bổ sung gì nữa không?”

444: “Keng, Trần tiên sinh, vì hầu hết khách hàng của tôi đều là người mới, công việc khá bận rộn, bình thường sẽ không online, có việc mời để lại lời nhắn.”

Dường như Trần Hựu đã nhìn thấy tương lai bi thảm của mình.

“Để lại lời nhắn? Mày đùa tao hả, nếu lúc đó tao sắp chết, đợi mày tới tao cũng thối rữa luôn rồi.”

“Keng, gặp việc lớn sẽ có cảnh báo, Trần tiên sinh yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ xuất hiện đúng lúc.”

Trần Hựu: “Nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao?”

444: “Keng, Trần tiên sinh, ngài cần hít sâu, thả lỏng, đừng quá lo lắng.”

Trần Hựu cười nhạt: “Tặng mày một chữ, hẹn gặp lại.”

“Keng, xem ra môn số học của Trần tiên sinh không tốt lắm.”

Trần Hựu: “…”

Âm thanh khiến người ta cáu kỉnh kia cuối cùng cũng biến mất.

Trần Hựu ló mặt ra từ trong chăn, bên ngoài trời đen thui, bụng cậu đang hát khúc ca đòi mạng.

Tiền nguyên chủ gửi ngân hàng đều đặt trên bàn, tổng cộng ba mươi sáu tệ rưỡi(*), ngày mai là lúc trả tiền thuê nhà, tổng cộng 1100 tệ.

(*) 36,5 tệ ~ 121000 vnđ

Trần Hựu cảm thấy vận của cậu không chỉ không chuyển mà còn xấu hơn.

Cậu cầm đống tiền lẻ kia, sửa soạn một chút rồi ra ngoài.

Bên ngoài tiểu khu chính là một loạt nhà hàng, ngân hàng, ven đường bày đầy sạp, ăn mặc ở, cái gì cũng có, hương vị lẫn vào tiếng người nói, nối đuôi nhau trôi nổi trong không trung.

Tiền trong túi Trần Hựu chỉ có một ít, cậu lướt qua vài gian hàng, mua năm đồng đậu phụ thối.

Vừa ngấu nghiến ăn xong, mông Trần Hựu bị vỗ một cái, một đống thịt dán sát sau lưng, có lẽ là gặp phải khách hàng cũ của nguyên chủ.

“Đồ dâm đãng, từ xa đã ngửi thấy mùi dâm trên người cưng rồi.”

Trần Hựu nghe thấy tiếng cười dâm dê này liền muốn nôn, cậu sáng suốt không quay đầu, nói đùa, nôn đậu phụ thối ra, năm đồng của cậu đều đổ hết xuống sông xuống bể.

Trên đường cái người đến người đi, tên béo phía sau cũng không cần mặt mũi, không nói lời nào liền cọ, vừa cọ vừa thở gấp: “Mùi gì thế?”

Trần Hựu chậm rì rì đáp: “Đậu phụ thối.”

“Mẹ kiếp, thảo nào thối thế.”

Đối phương bịt mũi, vội vàng chạy.

Trần Hựu nhổ một bãi nước bọt.

Cậu lang thang trên đường không có mục đích, cuối cùng đến nơi nguyên chủ đang làm việc – Kim Sắc.

Có người ra ra vào vào, hơn nửa là đang ôm ấp, tất cả đều là nam.

Trần Hựu bước vào, suy nghĩ cách kiếm chút đồ ăn, sau đó tìm đồng hương của nguyên chủ vay tiền trả tiền nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play