Edit + Beta : Thiên Trạch

Hạ Hồng hỏi: “Cậu có đúng là Chu Nhất không vậy?”

Trần Hựu đáp: “Tôi chứ ai. Không phải Chu Nhị Chu Tứ, cũng không phải Chu Lục Chu Thất.”

Hạ Hồng trợn mắt, hắn vẫn chưa hoàn hồn, tên này hành động cứ như biến thành một người khác vậy.

“Cậu đừng tưởng rằng lừa được anh Cường là xong chuyện.”

Hạ Hồng vừa đi vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết, đêm nay bọn nó chen vỡ đầu cũng muốn vào trong căn phòng đó, thủ đoạn đứa nào cũng hèn hơn cả chó, đến tôi còn phải chờ sau mông người ta, nói chi là cậu.”

Trần Hựu hỏi: “Khi nào lên tập hợp?”

Hạ Hồng lườm cậu: “Gấp gì mà gấp!”

Hạ Hồng tẩy trang sạch sẽ, tỉ mỉ thay trang phục, từ một MB tục tĩu biến thành một sinh viên thanh thuần trong sáng.

“Cậu thấy không, sinh viên nhu nhược, đơn thuần, hay sợ hãi, dễ khiến người khác sinh ra cảm giác muốn chà đạp, phá huỷ.”

Hạ Hồng sửa lại cổ áo, cổ hắn mảnh khảnh trắng trẻo, vừa nhìn là muốn cắn: “Mấy tên lắm tiền đến Kim Sắc hầu hết đều biến thái, bụng mỡ đầu bóng dầu.”

Trần Hựu đáp: “Biết rồi.”

Hạ Hồng phát hiện từ khi tên này nghĩ thông thì dễ nói chuyện hơn nhiều: “Cậu định mặc cái bộ đồ ăn mày này thật hả?”

Trần Hựu: “Tôi đẹp bên trong.”

“Đẹp bên trong?” Hạ Hồng cười nhạo: “Chúng ta làm cái nghề này cả người đã sớm thối nát hết rồi, đẹp cái rắm.”

Trần Hựu liếc mắt nhìn hắn.

Hạ Hồng khó chịu quay đầu: “Đi thôi.”

Vào thang máy, Trần Hựu nhìn con số không ngừng tăng lên, hỏi trong lòng: “Ba con bốn, hỏi mày chuyện này.”

Không trả lời.

“444.”

“Keng.”

“Bọn mày không có đạo cụ gì à? Ví dụ như thuốc trợ tim hiệu quả nhanh?”

“Keng, có.” 444:”Yêu cầu giá trị thiện niệm 100.”

Trần Hựu: “…”

Cậu nghiến răng: “Không được miễn phí hả? Gói quà lớn cho người mới đâu?”

“Keng, quà đã được gửi cho ngài, chú ý kiểm tra và nhận.”

Trần Hựu ngẩng đầu, ngây ngốc chờ một hộp quà thật lớn đập vào đầu cậu, nhưng mà chờ mỏi cả cổ mà rắm cũng không thấy. Lúc cậu sờ túi mới mò ra một vật, vừa nhìn là run cả tay.

“Kẹo cao su? Quà lớn đây á?”

“Keng, Trần tiên sinh, đây không phải kẹo cao su bình thường.”

“Mẹ mày, đây chắc chắn là kẹo bình thường.”

Trần Hựu vừa định ném thì lại nghe được âm thanh trong đầu: “Đây là phúc lợi chỉ dành cho người mới, không bán, mùi hương của nó rất đặc biệt, bệnh dại kì cuối chỉ cần một giây là thành chó ngoan.”

“Sao mày không nói sớm, đồ tốt như thế phải chủ động lấy ra chứ.” Trần Hựu nắm chặt bảo bối trong tay: “Có hiệu lực trong bao lâu?”

“Keng, 24 tiếng.”

Được rồi, Trần Hựu đầy tự tin, giai đoạn chuẩn bị đã xong, giờ cậu chỉ cần tuỳ cơ ứng biến.

Nghe tiếng cười khà khà bên cạnh, Hạ Hồng nổi da gà: “Cười gì ghê thế?”

Trần Hựu nhe răng: “Nằm mơ giữa ban ngày chứ sao.”

Hạ Hồng: “…”

Cửa thang máy mở ra, Trần Hựu và Hạ Hồng cùng đi ra ngoài, cậu nhìn quanh hành lang, tầng cao nhất đúng là khác biệt, đèn tường, thảm trải nền, tranh chữ,… so với tầng bốn đúng là một trời một vực.

Mười mấy người đang tụ tập bàn tán ở phía trước.

Tiếu lý tàng đao*, mỗi người phục vụ ở Kim Sắc đều có một quá khứ đau thương, nhưng ở đây, chuyện cũ không đáng một đồng, sẽ chẳng có ai muốn nghe chuyện buồn của nhau.

(*) Ngoài mặt đối với người thì tỏ ra vui vẻ, nhân nghĩa nhưng trong lòng thì đầy hận thù và tìm mọi cách để tiêu diệt người.

Khách hàng muốn hưởng thụ, ông chủ muốn xem giá trị, còn tất cả những thứ khác đều phải giấu dưới đáy quần.

Đêm nay là đêm náo nhiệt nhất, khẩn trương nhất, sặc mùi thuốc súng nhất Kim Sắc. Những người ở đó trang điểm rất tỉ mỉ, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha, chỉ hận không thể thay một lớp da mới, bởi vậy cái người mặc áo thun cổ tròn mười đồng như Trần Hựu lập tức trở nên khác biệt.

Bị mười mấy ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm, Trần Hựu cũng không thèm để ý, tuỳ ý kéo áo thun thô lỗ lau mồ hôi.

Mọi người: “…” Bọn họ lo xa rồi.

Khoé miệng Hạ Hồng giật giật.

Cánh cửa nạm vàng đột nhiên mở ra, quản lí dẫn năm người đi ra, người nào người nấy đều là thiếu niên tươi non mơn mởn, còn đương trong thời kỳ nở rộ như hoa xuân, bọn họ cúi đầu, mặt xám như tro, có hai người còn đang khóc.

Dường như bên trong không phải khách hàng đến tiêu tiền, mà là hoàng đế bệ hạ, còn bọn họ là những tú nữ không được tuyển vào hậu cung, chỉ có thể nhìn thoáng qua vinh hoa phú quý, cả đời vẫn mãi đê tiện.

Một nhóm năm người, đi vào rồi đi ra, rất nhanh đã đến lượt Trần Hựu và Hạ Hồng.

Quản lí nhìn Trần Hựu, sau lại nhìn thêm lần nữa, chắc chắn ko hoa mắt: “Cậu ở tầng mấy?”

Trần Hựu nói: “Tầng ba.”

Những người khác lộ vẻ khinh thường, Hạ Hồng yên lặng kéo giãn khoảng cách với cậu, ra vẻ tôi không quen cậu ta.

Quản lí cau mày, nhìn cậu như nhìn một đống rác: “Vậy cậu đến đây làm gì?”

Trần Hựu nói: “Ý của anh Cường.”

Quản lý đi sang bên cạnh gọi điện xác nhận, gã lại quay về, híp mắt nhìn thanh niên trước mặt, ngoại hình hơi kém nhưng được cái đầu óc nhanh nhẹn, miệng lưỡi khéo léo, nếu chịu nỗ lực chắc cũng có thể lên tầng cao hơn.

“Đi vào hết đi.”

Cửa vừa mở, mọi thứ bên trong đều lộ ra trước mắt mọi người.

Ba người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da thật màu nâu đậm, tất cả đều mặc quần áo cùng màu, sơ mi quần tây giày da hàng hiệu.

Bên trái xinh đẹp như hoa, ở giữa lăng lệ lạnh lùng, bên phải lịch sự nho nhã.

Ba người bọn họ mỗi người một khí thế, khiến nơi ăn chơi này như biến thành phòng hội nghị của công ty, vừa căng thẳng vừa nghiêm túc.

Trần Hựu híp mắt, nhìn chăm chú người đàn ông ngồi giữa, nhưng nhắc nhở của nhiệm vụ vẫn chậm chạp không xuất hiện.

Cậu cau mày, xem ra không phải người này.

Kết quả này làm Trần Hựu rất thất vọng, cậu cúi đầu ủ rũ. Đệt, lại đói rồi.

Quản lí lên tiếng, mọi người lần lượt tự giới thiệu về mình, mỗi người có một nét riêng.

Đến lượt Hạ Hồng, Trần Hựu liếc thấy hắn dùng sức véo đùi, khoé mắt ươn ướt, lúc nói chuyện còn nói giọng mũi, yếu yếu đuối đuối, muốn không nhưng không dám khóc, quyến rũ chết người.

Trần Hựu bội phục, tài nghệ này, đừng nói là học viện điện ảnh, chắc chắn giải thưởng phải ẵm đầy tay.

Hạ Hồng nói xong thì đến Trần Hựu.

“Em tên là Trần… Chu… Hương… Hương Hương… Khụ khụ… Khụ khụ khụ…..”

Đúng lúc quan trọng, cổ họng Trần Hựu như bị ai cào, vừa ngứa vừa rát, cậu đỡ thắt lưng, khoé mắt đầy nước mắt, cơ thể run rẩy, rõ ràng là dáng vẻ của một tên quỷ bệnh.

Quản lí chảy đầy mồ hôi, miệng liên tục nói xin lỗi, vội vã kéo con quỷ bệnh này ra ngoài, chỉ sợ mạo phạm ba vị khách quý.

Lúc đến cửa, Trần Hựu quay đầu lại nhìn, lập tức trợn mắt thật to.

Trên đầu người đàn ông nho nhã bên trái đột nhiên xuất hiện một màn ảnh, bên trên bắt đầu hiện ra từng dòng chữ.

Trần Hựu có một tật xấu, đó là mỗi khi xem cái gì đều phải vừa nhìn vừa đọc ra miệng: “Tần Phong, bốn mươi mốt tuổi, cha mẹ đều đã chết…”

Xung quang đột nhiên yên tĩnh.

Tần Phong hạ chân đang vắt chéo xuống, đôi giày da màu đen đạp xuống mặt sàn phát ra tiếng vang trầm đục, ngón tay hắn khẽ gảy điếu xì gà, đôi mắt sau mắt kính nhìn lên, tựa như ánh mắt của loài ưng.

Mọi người ngừng thở, kinh hồn bạt vía.

Vẻ mặt hai người đàn ông khác nghiền ngẫm, chờ xem trò vui.

Tần Hựu nghiến răng, cậu đột nhiên đẩy quản lí ra, nhanh chóng lấy kẹo cao su, ngay cả giấy bọc cũng không xé, lập tức nhét thẳng vào trong miệng, chạy ra hà hơi vào mặt người đàn ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play