Trời dần tối rồi lại sáng.
Trình Minh Thiên vẫn nằm đó, vết thương đã đóng vảy nhưng chỉ cần cử động nhẹ lại rách ra, máu đỏ lẫn trắng chảy ra, không khí tràn ngập mùi tanh. Căn phòng càng lúc càng khó chịu, càng kinh tởm.
Lúc này, Trình Minh Thiên vẫn oán trời trách đất, anh không hề nghĩ đến việc mình đang nhận lấy hậu quả từ những gì mình gieo rắc. Cụm từ “tự làm tự chịu” chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của anh ta.
Cố gắng chống chọi để ra khỏi phòng, Trình Minh Thiên không biết mình đang ở đâu. Anh đau đớn đến mồ hôi đầm đìa, trên người không một xu dính túi, điện thoại cũng biến mất.
“Ông trời, ông đang chơi khăm tôi đấy à?”
Trình Minh Thiên hét lên trời: “Đồ mù quáng, tôi chưa từng làm gì xấu xa, ông cần gì phải…”
Câu nói đột ngột dừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play