Ánh trăng của nam thứ

p3


3 tuần


 

Thực ra, trước đây tôi cũng thường bị kẹt trong thân thể không thoát ra được. Những lúc đó tôi chỉ biết nằm im trên giường, bên tai là thiết bị y tế vang lên tiếng “di-di” đều đặn.

Từng phút từng giây ở bên Thịnh Trạch đã trở thành ánh sáng duy nhất của tôi trong màn đêm dài vô vọng này.

Tôi nhớ lần đầu tiên xuất hiện bên cạnh Thịnh Trạch trong hình dạng linh hồn là vào tháng thứ hai sau khi tôi hôn mê, đó là khoảng thời gian anh ấy tự buông thả chính mình.

Sa sút tinh thần, hút thuốc uống rượu, nhiều lần phải vào bệnh viện.

Có một lần, linh hồn tôi ở bên cạnh Thịnh Trạch khi anh được trợ lý đưa vào bệnh viện, khi anh nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên hướng về phía tôi rồi gọi một tiếng:

“Mạn Mạn.”

Tôi nghĩ là do rượu khiến anh sinh ra ảo giác, bởi vì ngay giây tiếp theo, anh hoảng hốt ngã xuống giường, vừa gọi tên tôi vừa bối rối nhìn vào hư vô.

Ít nhất là ở thời khắc đó, tôi cũng không biết khi anh tỉnh táo lại thì sẽ đau khổ hơn, hay là khi tôi biết chân tướng thì sẽ đau khổ hơn anh nữa.

Lần thứ hai linh hồn tôi rời khỏi thân thể, Thịnh Trạch đã khôi phục cuộc sống bình thường.

Tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì, chỉ là đột nhiên phát hiện, hóa ra việc mất đi một người cũng không ảnh hưởng quá nhiều đối với người kia như vậy. Chỉ cần thời gian đủ dài là có thể quên đi.

Huống chi, anh đã tìm được nữ chính của mình rồi.

Lần cuối cùng linh hồn tôi rời khỏi cơ thể là một tuần trước đám cưới của họ. Nơi tổ chức đám cưới được thiết kế bởi các nhân viên chuyên nghiêp. Cả hai đều chú trọng riêng tư nên không công bố quan hệ với bên ngoài, cũng rất ít người biết về đám cưới.

Nhìn mặt trời lặn, sóng biển rì rào, hoa hồng trắng muốt, tôi bỗng nhiên hiểu được tại sao các bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết lại không nỡ buông tay, cuối cùng biến bản thân trở thành nữ phụ ác độc để lót đường cho tình yêu của người khác.

Bởi vì… những thứ đó, chỉ một chút nữa thôi là thuộc về cô ấy rồi.

Tôi cũng đã nghiêm túc hỏi bản thân mình, có oán hận không?

Tất nhiên là oán hận.

Sao tôi có thể cam tâm?

Đêm trước ngày cưới, Thịnh Trạch đến bệnh viện một mình.

Tôi không thể nhìn thấy Thịnh Trạch, nhưng vẫn nghe được giọng nói của anh, cảm nhận anh chạm vào mình, cùng với tiếng bước chân mà có thể phân biệt được.

Từ khi cửa phòng bệnh được mở ra, tôi đã có thể tưởng tượng rõ ràng. Đầu tiên là anh cởi áo khoác rồi tiện tay để ở trên ghế sofa bên cạnh. Sau đó xắn tay áo sơ mi và đến nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, một chiếc khăn mặt mềm thấm ướt, cuối cùng ngồi lại ở mép giường.

Anh vẫn giống như mọi lần, cẩn thận lấy khăn lau mặt cho tôi, lau từng ngón tay tôi, rồi lại chậm rãi kể cho tôi nghe về một vài điều vụn vặt.

Chỉ là lần này anh ít nói hơn mọi khi, phần lớn thời gian là im lặng, tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh thế nào.

Trước khi đi, tôi nghe anh nói:

"Giang Mạn à, anh không đợi em được nữa."

"Em nhất định cũng hy vọng anh hạnh phúc, đúng không?"

"Anh sắp kết hôn rồi."

9.

Chuyện ngăn cản hôn lễ này thực ra không cần đến bạch nguyệt quang chính thức ra tay.

Bởi vì ngay thời khắc tôi tỉnh lại, có người đã gọi điện cho Thịnh Trạch rồi.

Sau khi hôn mê 5 năm, cơ thể tôi gần như mất hết sức lực, khi Thịnh Trạch đến thì y tá đang cho tôi uống nước.

Tôi ngồi dựa ở trên giường, nghe theo tiếng cửa mở mà nhìn sang, lập tức đã thấy Thịnh Trạch một thân áo sơ mi chỉnh tề bị mồ hôi thấm ướt, mái tóc ngắn rối loạn ở thái dương, dáng vẻ có chút chật vật.

Đây là bệnh viện tư nhân ở ngoại ô, cách nơi anh kết hôn khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ. Lúc này tôi nhìn chiếc đồng hồ trên ngực y tá, còn chưa đầy 1 tiếng Thịnh Trạch đã đến rồi.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi khẽ mỉm cười với anh, rồi nhỏ giọng gọi tên anh bằng một giọng trầm khàn:

"Thịnh Trạch."

Thịnh Trạch chậm rãi siết chặt bàn tay đang cầm chiếc áo vest rồi bước nhẹ đến gần. Anh nhận lấy cốc nước và thìa từ tay y tá, sau đó ngồi vào chỗ của cô ấy.

Anh cẩn thận múc một thìa nước đưa lên môi tôi. Tuy Thịnh Trạch không nói câu gì, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh đến khó tin, nhưng bàn tay phải đang cầm thìa sứ lại khẽ run lên một chút.

Có lẽ tất cả các nam chính đều sẽ trân trọng khoảng thời gian bạch nguyệt quang mất đi rồi lại trở về, đó là lúc cảm giác hổ thẹn và yêu thương lên đến đỉnh điểm.

Vậy nên anh bỏ gần hết công việc, toàn bộ thời gian đều dành cho tôi.

Rất nhiều lần tôi nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh sáng của ngọn đèn, tôi đều có thể thấy Thịnh Trạch đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, anh chỉ nắm chặt các ngón tay của tôi mà không nói câu nào.

Tôi cũng không để ý xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Sau khi xuất viện, Thịnh Trạch đưa tôi trở về ngôi nhà cũ của chúng tôi.

Anh có rất nhiều bất động sản, cũng may là lúc hẹn hò với Khương Du thì anh cũng không dẫn cô ấy đến đây.

Lúc tôi là linh hồn thì cũng không thể vào đây được, khi tôi một lần nữa bước qua cánh cửa kia, những ký ức quen thuộc lại lập tức ùa về.

Tất cả mọi thứ vẫn ở hình dạng như ngày trước. Trong chiếc tủ kính ở phòng làm việc là bộ sưu tập váy cưới chúng tôi mà chụp cách đây 5 năm. Từng tấm thiệp mời anh viết được xếp ngay ngắn ở góc bàn. Ngay cả những chậu cây tôi trồng ngoài ban công vẫn còn sống khỏe mạnh.

Tôi nghiêng người nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp trong nhà bếp, dưới ánh đèn neon ấm áp, anh đang chú tâm vừa đọc công thức nấu ăn vừa nấu canh cá, bóng lưng anh vừa thanh tú vừa rắn rỏi.

Vẫn giống như hình bóng năm nào.

Nhưng chúng tôi không thể quay về ngày xưa được nữa.

Tôi biết mình không thể yên ổn mà thoát ra khỏi mối quan hệ này, mỗi giây phút anh và Khương Du ở bên nhau đều giống như một mũi kim đ.âm vào trong tim, đau đớn giống như bị lăng trì thành từng mảnh.

Là một bạch nguyệt quang phản diện, sau đó bị nam chính chán ghét rồi cuối cùng đi đến kết cục thảm thương, nguyên nhân là vì chủ động đi tìm nữ chính để gây phiền phức. Mà tôi cũng không có dự định đi tìm Khương Du.

Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy cũng tính là một nạn nhân.

Tôi nghĩ, không ai hiểu rõ ràng hơn tôi, nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều là do Thịnh Trạch.

10

Ngày thứ ba sau khi xuất viện là sinh nhật của tôi.

Thịnh Trạch đích thân làm cho tôi một chiếc bánh sinh nhật.

Kể từ khi chúng tôi quen nhau, bánh sinh nhật của tôi đều là do anh tự tay làm. Từ thiết kế hình dáng, chọn nguyên liệu, chọn bột mì, đ.ánh trứng, nướng bánh, anh đều tỉ mỉ thực hiện từng công đoạn.

Cuối cùng Thịnh Trạch đặt chiếc bánh trước mặt tôi, bên trên vẫn còn vẽ hai trái tim, ở giữa là một ngọn nến màu hồng đang cháy.

Đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng trước mắt tôi.

"Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ, mau ước nguyện đi!"

Xuyên qua ánh nến nhẹ nhàng, khuôn mặt anh dịu dàng tuấn nhã. Tôi đã nghĩ mọi ước nguyện của mình trước đây đều liên quan đến Thịnh Trạch. Ước cho anh sống lâu trăm tuổi, ước cho anh khỏe mạnh bình an, cũng ước cho anh… không bao giờ bị đ.ánh nữa.

Cũng là bởi vì khi ấy Thịnh Trạch quá mức bộc lộ tài năng, ở thương trường đã đắc tội không ít người, cũng có nhiều người tới tìm anh gây phiền phức. Có một khoảng thời gian rất dài, mỗi khi anh trở về thì trên người đều có vết thương.

Nhưng anh tuổi trẻ nông nổi, không biết cách kiềm chế bản thân.

Cho đến một ngày, tôi bị một người mà anh đã đắc tội bắt đi.

Người đàn ông không làm gì tôi, hắn chỉ cầm một con d.ao gọt hoa quả ấn vào tay phải của tôi, dùng sống d.ao rạch ngón tay của tôi, rồi nhẹ nhàng nói với Thịnh Trạch đang hoảng hốt:

"Nghe nói bạn gái mày là bác sĩ?"

Không hiểu vì sao, lời nói này của hắn cũng không khiến tôi sợ hãi hay đau khổ. Mà điều thực sự khiến tôi đau khổ đó là do Thịnh Trạch đã quỳ.

Sau đó, con d.ao được ném đến trước mặt Thịnh Trạch, và người đàn ông thản nhiên nói:

“Tay của mày, đổi lấy tay bạn gái mày.”

Thịnh Trạch không chút do dự mà nhặt con dao lên, trên trán anh nổi đầy gân xanh, anh không nhìn tôi mà chỉ nói với người đàn ông bên cạnh:

"Nói lời giữ lời."

Cũng may là anh chưa kịp cầm d.ao thì cảnh sát đột nhiên xuất hiện. Trong lúc hỗn loạn, tôi thay anh ngăn cản một đao, vết đao không sâu, tôi biết cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng Thịnh Trạch vẫn cực kỳ sợ hãi, anh ôm lấy tôi và rơi nước mắt không ngừng. Nước mắt nhỏ xuống váy của tôi, còn khiến tôi khổ tâm hơn cả mình bị ch.ém nữa.

Sau đó, Thịnh Trạch gần như thu hồi lại toàn bộ móng vuốt của mình, nhưng sự dứt khoát trong xương tủy thì không thay đổi được, cho tới bây giờ không ai có thể dễ dàng uy h.iếp được anh.

"Mạn Mạn."

Giọng nói của Thịnh Trạch kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức của mình, anh đang nhắc nhở tôi thổi cây nến trước mặt.

Gần như ngay lúc ngọn nến vừa tắt, anh lại giống hệt như trước đây, như một con sói trên thảo nguyên thèm khát con mồi mà đè tôi xuống ghế sofa.

Đại khái là 5 năm thực sự quá dài, dài đến mức tôi quên mất nên phản ứng thế nào cho phải.  

Ngẩn ngơ một lúc, áo còn chưa kịp cởi ra, tôi đã kịp bắt lấy tay anh rồi hốt hoảng hét lên:

"Thịnh Trạch, chờ một chút."

Anh dừng lại một lúc, hơi thở có chút nặng nề.

"Lát nữa anh đút bánh gato cho em."

Tôi chưa kịp trả lời thì anh lại cúi xuống, trong lòng tôi bất chợt nhói đau, tôi cố sức cắn mạnh vào môi anh.

Anh kêu lên một tiếng, trong không khí có mùi m.áu tươi nhàn nhạt. Tôi đợi Thịnh Trạch buông tay thì dùng sức đẩy người anh ra, sau đó lảo đảo chạy tới bật đèn.

Thịnh Trạch co một chân ngồi trên ghế sô pha, anh dùng một tay lau khóe môi dính m.áu, ánh mắt đau thương nhìn tôi rồi gọi tôi đầy tủi thân oán trách:

"Mạn Mạn..."

Tôi đứng ở vị trí rất xa và khẽ nghiêng đầu.

Lần đó sau khi xuất viện, tôi đã tìm một lý do để ngủ riêng:

"Năm năm ngủ một mình, nhất thời không thay đổi được thói quen."

Hiện tại, lần thứ hai tôi cứng ngắc mở miệng:

"Xin lỗi, em không quen."

Anh đứng dậy rồi giẫm lên tấm thảm lông mềm mại, anh bước từng bước đi về phía tôi. Lúc toàn thân tôi trở nên căng thẳng, anh chỉ nhẹ giọng hỏi một câu:

"Vậy anh ôm em một cái được không?"

11

Ngoại trừ 5 năm làm linh hồn, tôi có thể chính thức gặp được Khương Du là trong một buổi chiều tối.

Tôi biết một trong những điểm mấu chốt khi nam chính truy thê hỏa táng tràng, đó là khi nhìn thấy một người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh nữ chính.

Ngày hôm ấy tôi được Thịnh Trạch đưa đến một buổi tụ hội. Sau đó vì tâm tình nhàm chán hầu như đều viết ở trên mặt tôi, anh liền dẫn tôi đi ra ngoài chờ thang máy rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc cửa thang máy chậm rãi mở ra, Khương Du xuất hiện. Cô ấy mặc một chiếc váy màu bạc dài đến mắt cá chân, nghiêng người dựa vào một người đàn ông đeo khẩu trang đen bên cạnh.

Một cuộc gặp mặt không hề báo trước.

Tám con mắt chạm nhau trong giây lát rồi nhanh chóng dời đi, tôi dẫn Thịnh Trạch bước vào trong, anh vẫn căng thẳng kể từ lúc nhìn thấy Khương Du.

Cửa thang máy lại chậm rãi đóng lại, sau đó tôi nhìn vào tấm gương bên trong cửa thang máy thì lại bắt gặp ánh mắt Khương Du. Rất kỳ lạ, tôi không nhìn thấy trong mắt cô ấy có một chút đau thương nào.

Hơn nữa, cử chỉ thân mật cho thấy quan hệ của Khương Du với người đàn ông bên cạnh là không tầm thường.

Tình huống này cũng đúng, nhưng cũng không đúng lắm, lúc đó tôi cũng không rõ là kỳ lạ ở điểm nào.

Đó có lẽ là chuyến thang máy dài nhất mà tôi từng đi. Mọi người dường như đang bình tĩnh mà đ.ánh giá đối phương. Không khí im lặng đến lạ lùng, và cuối cùng tan biến khi cửa thang máy mở ra.

Thịnh Trạch dẫn tôi ra ngoài trước, cũng không quay đầu nhìn lại.

Tôi nhìn xuống bàn tay mình đang bị anh vô thức nắm chặt hơn.

Nửa đêm, tôi tình dậy đi vào bếp rót nước, lúc đi ngang qua phòng khách thì vô tình nhìn thấy một người đứng ở ban công.

Anh đang nghe điện thoại, giọng nói trầm ấm vang lên rõ ràng, có chút kìm nén tức giận:

"Tìm hiểu xem người đàn ông đi cùng Khương Du là ai."

Phòng khách không bật đèn, không gian rộng nhưng lạnh lẽo. Trong màn đêm cô tịch này, chỉ có ngoài ban công, đầu ngón tay của anh ấy loang loáng màu đỏ tươi.

Tôi đứng đó rất lâu, cho đến khi chân tôi mất hết cảm giác thì mới nhận ra khuôn mặt mình đã ướt rồi.

Có lẽ từ đây, anh sẽ chính thức dấn thân vào con đường truy thê hỏa táng tràng.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa.

Quên đi vậy.

Để anh và Khương Du ở cùng một chỗ.

Tôi đã không nhắc đến việc chia tay ngay sau khi tỉnh lại, thực sự là có vài phần tâm tư đen tối.

Tôi không muốn nhìn thấy anh và Khương Du được vui vẻ hạnh phúc dễ dàng. Nếu không thì làm sao xứng với quá khứ của chúng tôi?

Có lẽ cũng bắt đầu quá trình trở thành bạch nguyệt quang ác độc.

Nhưng thực ra tôi vẫn rõ ràng, khóc lóc và chất vấn sẽ chỉ khiến những người không yêu bạn cảm thấy thêm phiền phức. Ngoại trừ phát tiết tâm trạng ra thì hầu như chẳng có tác dụng gì.

Đối với một đoạn cảm tình đã định trước kết quả, lựa chọn thích hợp nhất là rời đi, nhưng là mang theo sự hổ thẹn và tội lỗi của người kia mà rời đi.

Tôi chia tay Thịnh Trạch, là vào một ngày mưa xối xả.

Mưa nặng hạt rơi vào mặt kính, dòng nước nối tiếp nhau chảy xuống, giống như điềm báo trước ngày đau thương.

Nhưng bên trong lại yên tĩnh không tiếng động.

Tôi ngồi trên tấm thảm dày và lắp Lego. Đó là mô hình của một tòa lâu đài với 10.000 chi tiết. Tôi chăm chú lắp ghép suốt ba ngày nhưng chỉ hoàn thành được một nửa.

Khi Thịnh Trạch trở về, tôi đang rầu rĩ cầm một khối chi tiết màu hồng trên tay. Mấy cái này tôi không giỏi, nhưng Thịnh Trạch lại rất thông thạo.

Tôi cố ý phớt lờ khuôn mặt nhợt nhạt mệt mỏi và mái tóc ngắn vẫn còn ướt nước của Thịnh Trạch, rồi bảo anh tới giúp tôi.

Tôi biết anh sẽ không từ chối.

Ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ đã tắt từ lâu, anh ngồi trên tấm thảm đối diện tôi, cúi đầu cẩn thận và chăm chú lắp ráp từng khối hình. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối nhưng vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt phong trần.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như từ ngày đó gặp được Khương Du, sắc mặt của anh trở nên không bình thường. Đương nhiên, "Không bình thường" này có mơ hồ mang theo cảm giác bệnh tật.

Nói đúng ra là có rất nhiều thứ trở nên không bình thường, ví dụ như khối lượng công việc của Thịnh Trạch đột ngột tăng lên, có khi anh trở về nhà thì đã rất muộn.

Hay chẳng hạn như lúc đang nói chuyện, anh ấy đột nhiên sững sờ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã thê lương. Khi Thịnh Trạch cười với tôi, hẳn anh cũng không biết nụ cười của mình có bao nhiêu miễn cưỡng.

Tôi lặng lẽ dựa vào sô pha rồi nhìn Thịnh Trạch cẩn thận lắp ráp mô hình. Tôi quan sát kim đồng hồ di chuyển, trong lòng lặp đi lặp lại lời chia tay đã chuẩn bị sẵn.

Tôi thậm chí muốn bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, nói về lời hứa của anh ấy với tôi, kể về những ngày khó khăn hoạn nạn, kể về khoảnh khắc tôi bị ô tô đ.âm, nói anh gần đây khi đối mặt với tôi thì lơ đãng không yên lòng.

Nhưng cuối cùng, khi Thịnh Trạch đưa tòa lâu đài đã hoàn thành cho tôi, tôi nhận lấy và thản nhiên mở miệng:

"Thịnh Trạch, chúng ta chia tay đi."

Ánh mắt anh lập tức cứng đờ.

Những người như Thịnh Trạch đều từ hoàn cảnh khó khăn nhất mà đi lên. Họ đều biết cách nắm bắt nhân tâm, hiểu thấu rõ ràng sự việc. Người bình thường chỉ cần nói vài câu, họ đều sẽ đoán được người kia đang nghĩ gì.

Vậy nên tôi không cần nhắc đến quan hệ giữa anh ấy và Khương Du, nhưng tôi chắc chắn Thịnh Trạch sẽ hiểu lý do chia tay là gì.

Mà tôi cũng không nhắc đến những chuyện cũ của chúng tôi, cũng để anh biết rõ ràng là tôi không muốn nữa. Tôi không còn chờ đợi lời giải thích của anh, cũng không còn hi vọng anh sẽ vãn hồi.

Nhưng tôi hiểu, anh chắc hẳn cũng sẽ không vãn hồi.

Ngoài cửa sổ mưa nặng hạt, anh yên lặng ngồi ở bên cạnh tôi, giống như là không tồn tại.

Tôi cúi đầu im lặng nhìn ngắm mô hình.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của Thịnh Trạch:

"Em có biết... Ngày qua ngày chờ đợi một người có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đó là cảm giác như thế nào không?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play