13
Thịnh Trạch ngất xỉu được đưa vào bệnh viện.
Tôi nghĩ nguyên nhân là vì anh mệt mỏi rồi dầm mưa, tôi lại còn nhờ anh xếp lego cả đêm giúp tôi nữa.
Sáng sớm tỉnh lại, tôi thấy anh sốt cao không tỉnh rồi dựa ở bên ngoài cửa phòng ngủ của tôi, tôi chỉ gọi cho xe cấp cứu và trợ lý riêng của anh ấy.
Trợ lý là người đến trước, khi thấy tôi đẩy vali như sắp rời đi thì lịch sự hỏi:
"Bác sĩ Giang, cô không cùng đến bệnh viện sao?"
Tôi nhặt chiếc chìa khóa trên bàn, sau đó nhìn Thịnh Trạch đang bất tỉnh và cười nói:
"Không."
Trước khi xe cấp cứu đến, tôi đã tự đặt một chiếc xe taxi rồi tùy ý tìm đến một căn nhà mà Thịnh Trạch đã tặng cho tôi.
Trong những năm qua, Thịnh Trạch đã tặng cho tôi rất nhiều thứ, đủ loại trang sức đắt tiền, đủ loại tài sản lớn nhỏ, còn có những loại túi hàng hiệu mà tôi không biết, và cả những chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mà tôi chưa đụng tới bao giờ.
Tôi đem bán toàn bộ chúng đi.
Nhìn vào dãy số trong tài khoản, tôi có thể yên tâm là cả đời này sẽ không phải vất vả lo ăn lo mặc.
Tôi dự định sẽ ra nước ngoài tiếp tục học tập, rời xa cuộc sống của nam nữ chính.
Tôi ghé qua nhà hàng nhỏ mà Thịnh Trạch thường dẫn tôi đi. Món tráng miệng nổi tiếng nhất ở đây là bánh kem sữa chua đào màu vàng mà tôi yêu thích.
Khi thấy chỉ có mình tôi xuất hiện, bà chủ nhà hàng cũng không kinh ngạc lắm. Sau khi tôi ăn xong, cô ấy mang cho tôi một đĩa bánh kem nhỏ như thường lệ rồi cười híp mắt:
"Giang tiểu thư, đây là mẫu bánh mới nhất mà tôi nghĩ ra, kết hợp cả vị bạc hà. Ngoài tôi ra thì cô là người đầu tiên được nếm thử món này, nếu như Thịnh tiên sinh cũng ở đây..."
Tôi cúi đầu ăn một miếng rồi ngắt lời cô ấy:
"Oa, thật là ngon nha!"
Cô ấy lập tức chuyển chủ đề, ánh mắt tràn đầy vui sướng:
"Tôi biết cô sẽ thích mà, tôi còn có rất nhiều ý tưởng, lần sau cô tới đây sẽ được nếm thử vị mới."
Tôi cầm thìa tiếp tục cắn một miếng nhỏ, trong lòng dâng lên cảm giác đắng chát. Tôi chỉ khẽ lắc đầu, giọng nói thản nhiên:
"Tôi sẽ không đến nữa."
Cho đến tận khi lên máy bay, tôi cũng không ghé qua bệnh viện để thăm Thịnh Trạch thêm lần nào nữa, ngoài ra cũng đổi hết thông tin liên lạc của mình.
Cuộc sống ở nước ngoài rất đơn giản, tôi giống như được quay lại thời gian đại học. Hàng ngày bận rộn với sách vở và bài tập, và cố gắng để bản thân sống cho thật tốt. Nhưng đôi khi trong đêm khuya tĩnh mịch, chỉ vì kỷ niệm bất chợt ùa về mà tôi mất ngủ cả đêm.
Tôi đã từng nghe nói, một đoạn cảm tình không có kết quả sẽ khiến người ta đau khổ hai lần, một lần là khi xa nhau, một lần lúc người kia kết hôn.
Tôi không muốn trải qua cảm giác ấy lần thứ 2, vậy nên tôi không chú ý đến tin tức của Thịnh Trạch nữa, thậm chí cả tin giải trí trong nước tôi cũng không nhìn qua.
Mà lần thứ hai tôi nhìn thấy cái tên "Thịnh Trạch" này, là trong một buổi giao lưu học thuật mà tôi tham gia vào một năm sau đó.
Hội nghị hôm ấy thảo luận về một trường hợp điển hình trong nước, một bệnh nhân không có bệnh tật gì, tất cả cơ quan trên cơ thể cũng đều hoạt động bình thường, nhưng bỗng nhiên lại hôn mê bất tỉnh.
Nói cách khác, bệnh nhân không bị tổn hại bởi tác động bên ngoài, thân thể cũng bình thường, nhưng sau này sẽ không tỉnh lại.
Rất nhiều chuyên gia đã phân tích về trường hợp này nhưng vẫn chưa có lời giải đáp. Không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới bản thân mình, tuy bởi vì tác động bên ngoài mà tôi hôn mê bất tỉnh, nhưng phải đợi đến khi thời điểm trong cốt truyện diễn ra thì mới có thể tỉnh lại.
Nhưng nếu như tôi nói về trải nghiệm của bản thân thì chắc bọn họ sẽ nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc.
Cho nên tôi chỉ im lặng lắng nghe, đến khi hội nghị kết thúc, trên màn hình cũng xuất hiện tên của bệnh nhân bị đã hôn mê không rõ lý do suốt một năm trời:
Thịnh Trạch.
14
Tôi đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh đoàn tụ với anh ấy.
Nhưng tuyệt đối không phải là tình huống này. Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính hé mở, hạt bụi li ti lửng lơ trong không khí. Bên cạnh có đặt một chậu linh lan, còn anh thì nằm an tĩnh ở trên giường bệnh.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Mãi cho đến khi trợ lý của Thịnh Trạch đến gọi tôi, tôi mới phát hiện móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Thấy trợ lý lo lắng nhíu mày, tôi đoán sắc mặt của mình bây giờ đang rất tệ. Anh ta nói với tôi:
"Bác sĩ Giang, thật ra Thịnh tổng đã hôn mê từ rất sớm. Một năm trước, Thịnh tổng bị sốt cao ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện, sau đó anh ấy đã tỉnh lại vào ngày cô lên máy bay. Thịnh tổng một mình lái xe đến sân bay, rồi lại tiếp tục bất tỉnh ở sân bay, cho đến bây giờ cũng không tỉnh lại nữa."
Nếu tôi hôn mê là do cốt truyện, còn anh ấy thì thế nào?
Tôi cứ luôn nghĩ mãi, đáng lẽ Thịnh Trạch đã được xác định là có một kết thúc có hậu với Khương Du, nhưng tại sao lại đi theo một con đường khác?
"Khương Du đâu?"
Tôi nhìn trợ lý, giọng nói có chút khô khốc.
Có lẽ là không ngờ tôi sẽ nhắc đến cái tên này, biểu cảm của anh ta nhất thời mất khống chế, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Dù mọi người không biết về mối quan hệ giữa Thịnh Trạch và Khương Du nhưng trợ lý thì nhất định phải biết, thậm chí còn biết nhiều hơn tôi. Ngoài thân phận là cấp trên và cấp dưới, anh ta giống như người em trai kém vài tuổi của Thịnh Trạch hơn, sau khi tốt nghiệp thì đi theo Thịnh Trạch, chức vụ của anh ta hôm nay cũng là do Thịnh Trạch cân nhắc.
Sau vài giây im lặng, anh ta ngập ngừng nhìn tôi:
"Thịnh tổng và cô Khương đã hoàn toàn chấm dứt vào ngày cô tỉnh lại… Thịnh tổng chỉ yêu một mình cô."
Tôi chỉ cảm thấy nực cười, bèn hỏi lại anh ta:
"Vậy tại sao lại muốn quay lại với cô ấy?"
Có lẽ là không trả lời được câu hỏi của tôi, anh ta thở dài kể về một chuyện cũ.
"Trước khi cô Khương và sư huynh kết hôn, có một đêm cô ấy ngủ quên ở trên xe, hình như là nằm mơ nên không ngừng gọi tên một người đàn ông khác. Lúc ấy sư huynh cũng ở trong xe, nhưng anh ấy không có phản ứng gì, thậm chí chưa từng nhìn qua một cái."
"Chắc hẳn là cô không biết, sư huynh từng nghe nói cô ở trong bệnh viện thân thiết với một nam bác sĩ khác, anh ấy liền lén lút đến bệnh viện mấy ngày."
"Tôi cũng không rõ tại sao sư huynh lại ở bên cạnh cô Khương, nhưng tôi biết sư huynh không yêu cô ấy. Có lần sư huynh say rượu, anh ấy cầm tấm ảnh của cô rồi xin lỗi không ngừng, nói là anh ấy có lỗi với cô."
"Có lẽ… sư huynh có lý do bất đắc dĩ."
Không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới thời điểm chúng tôi chia tay, Thịnh Trạch chỉ nói một câu duy nhất.
"Em có biết... Ngày qua ngày chờ đợi một người có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đó là cảm giác như thế nào không?"
Lúc ấy tôi còn cho rằng, thời gian anh ấy chờ đợi tôi rất dài, rất vô vọng, bởi vì Khương Du đã đưa anh ấy thoát khỏi tuyệt vọng nên mới động lòng với Khương Du.
Bây giờ nghĩ lại, một ý niệm mơ hồ dần dần xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi đưa tay vuốt ve đôi mày tuấn tú của Thịnh Trạch. Có lẽ ý nghĩa thực sự của câu nói ấy là, anh ấy hiểu rất rõ cảm giác vô vọng khi chờ một người có thể sẽ không tỉnh lại, nên anh ấy không muốn tôi phải trải qua.
15
Bây giờ tôi cũng đã cảm nhận được rồi.
Cũng như Thịnh Trạch ngày xưa, tôi cũng thích ngồi bên mép giường vừa lau mặt cho anh vừa kể những chuyện lặt vặt.
Trước đây, phải đợi đến khi anh và Khương Du kết hôn thì tôi mới có thể tỉnh lại. Còn bây giờ thì sao? Khi nào anh tỉnh lại thì tôi cũng không biết nữa.
Đã lâu Khương Du không xuất hiện trên màn ảnh, làng giải trí thay đổi chóng mặt, tên tuổi của cô ấy cũng dần bị khán giả lãng quên.
Tôi không rõ cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng hướng đi ban đầu của cốt truyện thì đã thay đổi.
Nam chính hôn mê bất tỉnh, và nữ chính biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng.
Cho đến một ngày, tôi nhớ tới căn hộ mà Thịnh Trạch đưa Khương Du đến. Tôi hỏi trợ lý để lấy mật khẩu, rồi lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm mà bước vào.
Ở đó tôi đã gặp được Khương Du.
Cô ấy đang đứng trong phòng ngủ của Thịnh Trạch và cúi đầu xem một cuốn album. Cửa vừa mở ra thì cô ấy lập tức quay đầu lại, chúng tôi bốn mắt chạm nhau.
Lần trước gặp mặt trong thang máy đến giờ đã trôi qua hơn một năm. Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, tôi bất giác chú ý đến nước da của Khương Du. Cô ấy không trang điểm, tuy vẫn xinh đẹp nhưng có cảm giác như vừa thoát khỏi bệnh hiểm nghèo.
Sau khi im lặng nhìn nhau, cô ấy lên tiếng trước:
"Đừng hiểu lầm, đây cũng là lần đầu tiên tôi bước vào phòng ngủ này."
Sau đó cô ấy bước đến gần tôi, một tay cầm cuốn album ảnh, một tay lật mở rồi so sánh với khuôn mặt tôi, rồi đột nhiên lại bật cười:
"Chậc chậc, cái tên này gạt tôi! Một khi chính chủ xuất hiện, trên bức tranh này là ai thì đã quá rõ ràng."
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, Khương Du kể cho tôi nghe về chuyện cũ với Thịnh Trạch.
Cô ấy nói quay về đây để lấy một ít đồ.
Cô ấy nói, ở bên Thịnh Trạch chỉ là để ép mối tình đầu của mình xuất hiện.
Cô ấy nói, khi hôn lễ với Thịnh Trạch diễn ra, cô ấy còn bỏ trốn sớm hơn cả Thịnh Trạch nữa.
Cô ấy còn nghĩ Thịnh Trạch yêu mình nên trong lòng áy náy, nhưng bây giờ nhìn thấy tôi thì không còn tội lỗi nữa.
"Hóa ra anh ta quả thực chỉ xem tôi như thế thân, thế lại càng tốt, tôi cũng chỉ lợi dụng anh ta, xem như là huề nhau."
Khương Du mỉm cười rồi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi càng nghe càng kỳ lạ, cũng hỏi lại Khương Du:
"Tại sao cô không thích anh ấy?"
Khương Du đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi ngước nhìn bầu trời xanh bên ngoài, rất lâu sau mới nói:
"Thực ra, tôi và Thịnh Trạch là cùng một loại người.
“Người ở trong cùng một vũng lầy thì không cứu được nhau, lại càng không thể yêu thích đối phương.”
Trước khi rời đi, cô ấy nói một câu cuối cùng:
"Tôi nghĩ, duyên phận giữa tôi và Thịnh Trạch còn chẳng bằng duyên phận giữa tôi và cô nữa. Dù sao chúng ta cũng giống nhau như vậy, ai biết được kiếp trước có phải chị em không!"
Tôi mang cuốn album ảnh trở lại bệnh viện, lặng lẽ ngồi lật giở từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng. Tất cả các bức tranh đều là một bóng lưng hoặc bóng người được phác họa bằng vài nét vẽ.
Đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, tôi quay trở lại thời điểm tôi và Thịnh Trạch vừa tốt nghiệp ra trường.
Dù thời điểm đó gian khổ khó khăn nhưng mọi chuyện vẫn còn rất tốt.
Thịnh Trạch tiễn tôi đến trước cổng bệnh viện nơi tôi thực tập, sau đó lấy trong túi chiếc áo khoác rẻ tiền của anh ấy ra một hộp sữa chua. Anh xoa đầu tôi rồi cười nói:
"Tối nay chờ anh đến đón em."
Tôi nhìn Thịnh Trạch, dù biết rõ đây là một giấc mơ, nhưng đã rất lâu không được nhìn thấy anh ấy cười, cũng đã rất lâu không được nghe giọng nói quen thuộc ấy. Tôi muốn mở miệng gọi tên anh nhưng âm thanh cứ nghẹn ngào ở trong cổ họng, từng giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống trên khuôn mặt tôi.
Trong giấc mơ đó, Thịnh Trạch đột nhiên sợ hãi, chân tay luống cuống lau nước mắt giúp tôi, nhưng phát hiện càng lau thì tôi càng khóc, cuối cùng anh trực tiếp ôm chặt tôi vào lòng”
"Có phải ở bệnh viện phải chịu tủi thân không?"
Tôi lắc đầu, một lúc sau mới bình tĩnh lại, tôi rời khỏi vòng tay anh, sau khi khóc một trận thì giọng nói cũng khàn đi:
"Không có… Chỉ là lâu rồi không được nghe thấy giọng anh."
Anh cười bất đắc dĩ rồi vươn tay ôm lấy khuôn mặt tôi, cực kỳ dịu dàng mà hôn lên trán tôi một cái:
"Đừng khóc nữa, anh đi nhé."
Tôi gật đầu, khi bóng lưng anh dần khuất trong biển người đông đúc, tôi cảm thấy tim mình nhói đau rồi bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Căn phòng im lặng vắng vẻ.
Trong bóng tối, tôi nắm tay Thịnh Trạch rồi che mặt khóc thầm. Thật lâu sau, một tiếng thở dài rất nhẹ truyền đến, cuối cùng tôi nghe được một giọng nói trầm khàn.
"Mạn Mạn, đừng khóc."
Sau 1 năm 7 tháng hôn mê, Thịnh Trạch cũng đã tỉnh dậy rồi.
Các bác sĩ ra vào liên tục, tất cả bọn họ đều cảm thấy rất khó tin.
Thịnh Trạch cười và trêu chọc tôi:
"Đều là nhờ bác sĩ Giang, tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc nên vội vàng tỉnh lại."
Tôi: "..."
Ba ngày sau, tôi cùng anh xuất viện trở về nhà.
Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi chỉ ngồi yên lặng nhìn anh ấy, sợ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Một hôm chúng tôi ngồi xem phim trong phòng khách, anh bất chợt giơ tay lên che đôi mắt tôi, thanh âm có chút bất đắc dĩ.
"Mạn Mạn, đừng nhìn anh như vậy, không phải là mơ đâu."
Tôi khó tin nhìn anh "Sao anh biết em đang nghĩ gì?"
Anh khẽ thở dài "Bởi vì trước đây khi em tỉnh lại, anh cũng giống như em bây giờ."
Những dòng ký ức ngày xưa lần lượt trở về, tôi hỏi anh một câu hỏi mà mình đã nghi hoặc từ lâu.
"Tại sao anh phải ở bên cạnh Khương Du?"
Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:
"Anh có một giấc mơ, trong đó thế giới này chỉ xoay quanh anh và Khương Du, chỉ khi anh kết hôn với cô ấy thì em mới có thể tỉnh lại.
"Anh cũng không biết là thật hay giả, nhưng lúc ấy anh đã giống như một con bạc liều mạng vì không còn gì để mất.
"Mạn Mạn, em tin anh không?"
Tôi siết chặt ly nước trên tay rồi nhìn anh nghiêm túc:
"Em tin."
Bộ phim vẫn đang chiếu, tôi nhìn những nhân vật chính xuất hiện trên màn hình. Nhưng nếu thoát khỏi cốt truyện, ở những khoảng trống mà mọi người không nhìn thấy, rốt cuộc bọn họ yêu ai?
Có lẽ là suy nghĩ quá nhập tâm, tôi vô ý làm đổ ly nước ra váy mình. Một giây kế tiếp, Thịnh Trạch trực tiếp ấn tôi lên ghế sofa.
Ly thủy tinh rơi vào tấm thảm dày, không một tiếng động.
Thịnh Trạch một tay nắm chặt cổ tay tôi, tay kia chạm đến váy tôi, ánh mắt anh nhìn tôi nóng rực:
“Mạn Mạn, quần áo ướt thì đừng mặc nữa.”
Còn tưởng là anh mới tỉnh lại không lâu thì thể lực vẫn chưa hồi phục, tôi bắt gặp đôi mắt đen nhánh của anh thì lập tức giãy giụa.
Nhưng không có kết quả.
Khi tình nồng mật ý, môi anh ghé vào tai tôi, giọng điệu chậm rãi mang theo vài phần cố chấp:
"Mạn Mạn, chúng ta kết hôn đi."
(Hoàn chính văn)