4
Thịnh Trạch và Khương Du ở bên nhau, là vào năm thứ tư tôi hôn mê bất tỉnh.
Đêm hôm đó, sau khi đưa Khương Du về nhà, Thịnh Trạch một mình lái xe đến bệnh viện rồi ngồi trong phòng bệnh của tôi cả đêm, anh nhẹ nhàng lau mặt cho tôi bằng khăn ấm, nhẹ giọng kể một vài điều vụn vặt.
"Mạn Mạn, hoa linh lan lại nở rồi."
Đó là hoa do tôi trồng.
"Sữa chua vị đào anh mua lại hết hạn rồi."
Đó là thứ mà tôi thích nhất.
"Thuốc giảm http://xn--fea.au/ căn bản không thể ngăn được cơn http://xn--fea.au/"
Là tôi mua về cho anh.
Khi Thịnh Trạch nói những lời này, ngữ khí của anh cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt cũng bình thường, bình thường đến mức tôi tưởng rằng Khương Du không xuất hiện, tưởng rằng anh ấy cũng không yêu Khương Du.
Thực ra anh ấy chưa bao giờ nhắc đến Khương Du với tôi, cũng không nhắc đến tôi trước mặt Khương Du.
Khương Du còn không biết là tôi tồn tại.
Che giấu sự tồn tại của tôi, đây là điểm quan trọng nhất trong quá trình truy thê hỏa táng tràng. Nhưng ngoại trừ ánh mắt thất thần khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, thì về sau Thịnh Trạch cũng không có xuất hiện biểu tình như vậy nữa.
Anh vẫn phân rõ được đâu là hoa hồng, đâu là tường vi.
Thịnh Trạch cũng không làm ra hành vi lố bịch như bắt thế thân phải ăn mặc theo phong cách của nguyên chủ.
Trong buổi hẹn hò đầu tiên giữa Thịnh Trạch và Khương Du, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn được búi cao, toát ra vẻ đẹp trong sáng dịu dàng.
Nếu như không xác định chắc chắn là Khương Du hoàn toàn không biết sự tồn tại của tôi, tôi đã hoài nghi là cô ấy cố tình.
Vì từ trang phục, kiểu tóc,... đều giống hệt như lần đầu tiên tôi và Thịnh Trạch hẹn hò.
Nhưng Thịnh Trạch cũng không nói gì, anh còn lịch sự đưa chiếc áo khoác đen cho cô trước khi xuống xe, ân cần nhắc nhở:
"Nhiệt độ bên ngoài sẽ lạnh hơn."
Anh ấy luôn ân cần như vậy, giống như đã từng nhắc nhở tôi chú ý thời tiết mỗi khi đi công tác, hay là viết rất nhiều điều về tôi trong giấy note.
Trong buổi hẹn hò của anh và Khương Du, hoa và quà, thậm chí là đồ ăn cũng đều được chuẩn bị trước theo sở thích của Khương Du.
Địa điểm hẹn hò là tầng 57 của một nhà hàng ở trung tâm thành phố, bên ngoài cửa sổ là những ánh đèn neon điểm xuyết, phồn hoa mà lãng mạn.
Sau khi kết thúc, Khương Du vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, Thịnh Trạch hai tay đút túi quần đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm buông xuống, vẻ mặt không rõ ràng.
Tôi đáp xuống bên cạnh anh, nhưng chỉ có hình bóng anh phản chiếu trong kính. Đột nhiên, ánh mắt chúng tôi như chạm vào nhau, anh mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Sau đó, Thịnh Trạch đưa Khương Du đến một cửa hàng quần áo cao cấp. Khương Du nhìn anh khó hiểu, anh liếc nhìn bộ váy dài trên người cô, rồi tháo chiếc kẹp tóc của cô ấy xuống, dịu dàng cười nói:
"Trang phục này không hợp với em, lần sau đừng mặc nữa, đi xem có thích bộ nào không?"
Tôi sững người tại chỗ, cẩn thận quan sát biểu cảm của Thịnh Trạch khi nói ra lời này. Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết là anh ấy thật sự cảm thấy không thích hợp, hay là trong tiềm thức không muốn để cô ấy mang theo bóng hình của người khác.
Khương Du nghiêng đầu cười "Em tưởng anh sẽ thích." rồi rất phối hợp đi chọn quần áo.
Lúc rời đi, chiếc váy dài màu xanh nhạt của Khương Du được để lại ở một góc cửa hàng, cùng với chiếc áo khoác đen của Thịnh Trạch.
5
Khương Du lại vào đoàn làm phim, đây là một bộ phim truyền hình về đề tài chống m.a tú.y, trước khi rời đi, cô ấy giống như vô tình nhắc với Thịnh Trạch:
"Nghe nói kịch bản của đạo diễn Lý cũng không tệ."
Tôi nghĩ, nếu tôi không biết cốt truyện, tôi thực sự sẽ hoài nghi Khương Du ở bên Thịnh Trạch chỉ là để được cung cấp tài nguyên, giúp ích cho con đường phát triển sự nghiệp của cô ấy sau này.
Từ khi Khương Du và Thịnh Trạch quen biết tới bây giờ, nếu không phải gặp nhau ở trong đoàn làm phim thì cũng là trên đường đi quay phim.
Thịnh Trạch dường như còn quan tâm đến sự nghiệp của Khương Du hơn cả cô ấy nữa. Chỉ cần là kịch bản mà Khương Du có hứng thú, hoặc là được đánh giá cao thì chắc chắn sẽ rơi vào tay cô ấy.
Giống như cả 2 người họ đang lao về phía trước để đạt được một kết quả nào đó. Trên con đường ấy, cả 2 không cần phải nói quá nhiều, nhưng giữa họ có một sự ăn ý và ngầm hiểu mà người ngoài không biết được.
Nhìn Khương Du và Thịnh Trạch ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng quên mất cảm giác khi anh ấy ở bên tôi rồi.
Nhưng chắc chắn anh đã thay đổi.
Không giống với thái độ trưởng thành điềm tĩnh, bao dung phong độ khi đối diện với Khương Du. Thịnh Trạch từng là người ấu trĩ lại keo kiệt, chỉ vì tôi thuận miệng khen bạn cùng phòng của anh, anh sẽ không để tôi và bạn cùng phòng gặp nhau nữa. Rồi khi chúng tôi cãi nhau, anh sẽ cố ý tắm nước lạnh để sinh bệnh, sau đó yếu ớt gọi điện thoại cho tôi:
"Bác sĩ Giang, anh ốm rồi."
Bây giờ nghĩ lại, dường như đã trải qua một đời.
Vào giữa tháng 9, có tin Khương Du bị thương trên phim trường.
Nghe nói là nhập vai quá sâu nên không thoát vai được. Trong bộ phim phòng chống m.a t.úy đó, sau khi quay đến cảnh bạn trai h.i s.inh vì nhiệm vụ, cô ấy đã nhảy xuống vách đá.
Nhưng cũng may là được các nhân viên cứu hộ kịp thời nên chỉ bị xây xát nhẹ.
Đương nhiên, nữ chính cũng là không thể biết mình sẽ gặp chuyện không may, đây đều là thúc đẩy tuyến tình cảm của cô và Thịnh Trạch.
Sau khi biết tin, Thịnh Trạch trực tiếp nhờ người lái trực thăng chở cô ấy đến bệnh viện, bởi vì quãng đường còn xa, lái xe cũng quá chậm.
Sau đó một thời gian rất lâu, Khương Du không muốn giao tiếp với người khác, luôn thẫn thờ ngồi ở trên giường.
Ngày hôm đó, Thịnh Trạch cùng bác sĩ nói chuyện xong thì đi vào phòng bệnh, Khương Du đang dựa vào trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm rơi nước mắt.
Thịnh Trạch nhẹ nhàng an ủi cô:
"Đừng sợ, có anh ở đây với em."
Nghe vậy, Khương Du quay đầu nhìn anh, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên nắm lấy góc áo của Thịnh Trạch, rồi dựa vào trong ngực anh khóc lên thành tiếng.
Khương Du là một diễn viên hàng đầu nên rất ít khi khóc, hoặc có khóc thì cũng rất kiềm chế. Ngoại trừ những cảnh phải khóc trong phim, có lẽ đây là lần đầu tiên Khương Du khóc mà không để ý đến hình tượng của mình.
Mỗi lần Khương Du và Thịnh Trạch có dấu hiệu ôm nhau thì tôi đều cố ý tránh mặt. Nơi ở của hai người họ thì tôi không vào được, tôi cứ như cô hồn dã q.ủy đi lang thang xung quanh, cũng không nghĩ bọn họ sẽ làm gì trong đó, chỉ chậm rãi chờ trời sáng.
Nhưng cái ôm bất ngờ này khiến đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, sau đó những hình ảnh quá khứ của chúng tôi lướt nhanh như một bộ phim, cuối cùng chậm rãi chú ý vào hai người trước mặt.
Thực ra tôi lảng tránh chỉ là để lừa mình dối người, ở nơi mà tôi không nhìn thấy, có lẽ họ còn thân mật hơn bây giờ.
Một màn này đủ để kích thích sự bình tĩnh ngụy trang của tôi, linh hồn đau đớn âm ỉ, bên tai truyền đến một giọng nói xa xôi:
"Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"
"Nhịp tim của bệnh nhân không bình thường..."
"Mạn Mạn, em nói sẽ vĩnh viễn ở bên anh, chính em đã nói như vậy!"
"Mạn Mạn."
Không biết qua bao lâu, thanh âm bên tai dần dần biến mất, tầm mắt xuyên qua bóng tối, phảng phất trở về năm lần đầu tiên tôi gặp Thịnh Trạch.
6
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Thịnh Trạch không tính là tốt đẹp, nhưng thực sự là một điểm nhấn trong cuộc sống bình thường của tôi.
Nghỉ hè năm lớp 10, tôi được ba mẹ đưa đến trấn nhỏ ở chỗ bà ngoại. Trời tháng 7 vừa nóng vừa buồn chán, tôi mang rượu mà bà ngoại nấu đến nhà của bà Trương, sau đó nhanh chóng cầm theo giỏ trúc trở về nhà.
Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá xum xuê, đổ bóng lốm đốm trên con ngõ dài.
Khi tôi sắp về đến nhà, tôi đụng phải một nam sinh ở góc phố và làm cậu ta ngã xuống đất.
Lúc đó tôi sững sờ một lúc, vội vàng đỡ cậu ta dậy rồi liên tục xin lỗi.
Cậu ta cau mày rồi mím môi:
"Cậu không nhìn đường à? Đau ch.ết tôi."
Tôi muốn phản bác lại, nhưng sự thật là tôi đã đụng trúng cậu ta. Nhìn dáng vẻ yếu ớt gió thổi là ngã kia, tôi đoán có lẽ sức khỏe của cậu ta không được tốt lắm, thế là tôi nắm chặt cánh tay cậu ta:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm."
Năm phút sau, tôi dìu cậu ta đến sân nhà bà ngoại, sau đó để cậu ta nằm trên chiếc chõng tre dưới bóng cây.
Nhưng vừa đụng tới bả vai thì nghe cậu ta kêu lên một tiếng đau đớn, tôi sợ cậu ta bị thương nên vội xốc lên góc áo, sau đó nhìn thấy vết bầm màu xanh tím trên người cậu ta.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
"Tôi chỉ đụng nhẹ thôi mà, sao có thể bị thương lớn như vậy?"
Cậu ta nghiêng đầu sang một bên, khẽ nhướng mắt nhìn tôi, mặt không đổi sắc:
"Thân thể tôi yếu ớt, không được à?"
Tôi cắn môi rồi chạy về phòng lấy thuốc, bố mẹ tôi đều là bác sĩ, từ nhỏ tôi đã mưa dầm thấm lâu nên cũng biết dùng một số loại thuốc đơn giản.
Sau khi cẩn thận bôi thuốc lên tất cả các vết thương trên cơ thể cậu ta, tôi mới phát hiện cậu ta đã ngủ, lúc này mới bình tĩnh lại mà quan sát cậu ta một lần.
Mặt mày tuấn tú, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao, dáng cao chân dài nhưng không lộ ra vẻ gầy yếu.
Bà ngoại không ở nhà, tôi cầm chai rượu ở bên gốc cây chờ cậu ta tỉnh lại. Không biết qua bao lâu, tôi nhận thấy có ánh mắt mãnh liệt rơi trên người, lúc này mới mở mắt ra. Cậu ta đã tỉnh và đang ngắm nhìn những bông hoa nhỏ từ trên cây rơi xuống.
Tôi đưa rượu cho cậu ta rồi khẳng định:
"Vết thương trên người cậu không phải là do tôi đụng trúng."
Cậu ta tự nhiên nhận lấy chai rượu, uống vài hớp rồi thoải mái thừa nhận:
"Ừ, không phải tại cậu."
Tôi đứng dậy nhìn cậu ta:
"Cậu lừa tôi."
Chiếc thìa sứ màu trắng đập vào bát phát ra một tiếng "Ding...", cậu ta im lặng một lúc rồi nhàn nhạt cười:
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Những vết thương này là do tôi đi làm thuê, bố mẹ đều mất nên tôi phải một mình đi làm kiếm tiền ăn học. "
"Vừa rồi tôi lừa cậu, chỉ vì hy vọng có người ở bên tôi một lúc, tôi rất mệt mỏi."
Cậu ta nói xong thì cười khổ, rất giống những đứa trẻ nghèo nhưng kiên cường trong các video từ thiện.
Tôi có chút mềm lòng, nhìn thấy cậu ta thành khẩn thì lại cho thêm chén rượu nếp, rồi lại tìm cơ hội mời cậu ta ăn uống, mua tài liệu học tập cho cậu ta.
Cho đến một tuần sau, tôi thấy cậu ta đ.ánh nhau với những người khác trong ngõ, trông cậu ta hung dữ như một con báo trên đồng cỏ.
Tôi mới phát hiện, cậu ta lại lừa tôi.
Thế là tôi lập tức quay đầu rời đi, nhưng chưa được mấy bước thì sau lưng liền truyền đến giọng nói của cậu ta:
"Xin lỗi, tôi…"
“Đừng giải thích, tôi sẽ không tin cậu.” Tôi ngắt lời cậu ta, tôi sẽ không lại bị lừa thêm lần nào nữa.
Nhưng tôi vẫn lấy hộp thuốc ra bôi thuốc cho cậu ta, rồi nghiêm túc nói cho cậu ta biết:
"Xem như là hết nợ nần. Từ nay coi như không quen biết đi."
Sau đó, cậu ta thường xuyên đến chỗ tôi, và mỗi lần đến thì đều mang hoa tươi, trái cây ngọt, hoặc những đồ trang trí thủ công mà trước đây tôi chưa từng thấy.
Vào cái đêm trước khi tôi rời thị trấn, cậu ta tặng tôi một chiếc vòng bằng hoa tự tay làm. Dưới ánh trăng, hình bóng của cậu ta hơi mờ ảo, giống như là một lời hứa:
"Giang Mạn, tôi sẽ tìm được cậu."
Tôi cũng không tin, bởi vì cậu ta luôn nói dối.
Cho đến năm nhất đại học, khi gặp lại nhau trong bữa tiệc của một người bạn, cậu ta mới nghiêng đầu cười với tôi:
"Thế nào? Tôi nói rồi, sẽ không lừa cậu nữa."
7
Khương Du đã đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Đây là tin tức đầu tiên tôi biết được sau khi thoát ra khỏi dòng hồi ức của mình.
Các y tá trong bệnh viện đang nhỏ giọng thảo luận trong giờ nghỉ. Vô số tòa nhà đã treo poster mới của cô ấy. Giờ gần như ai cũng đã biết đến cái tên Khương Du.
Tôi dừng lại ở một ngã tư đường, và ngẩng đầu để xem video trên màn hình của tòa nhà đối diện.
Đó là video Khương Du mặc lễ phục sang trọng màu xanh nước biển lên sân khấu nhận giải, dưới chân là đôi giày cao gót tinh xảo.
Cô ấy bước đi nhẹ nhàng tao nhã, trên người đã không còn dáng vẻ ngây thơ non nớt khi mới vào nghề, mà thay vào đó là sự dịu dàng chín chắn.
Truyền thông bắt đầu tuyên dương dung nhan tuyệt mỹ, diễn xuất động lòng người của Khương Du, đồng thời còn tổng hợp kinh nghiệm của cô ấy thành những áng văn chương đầy cảm hứng.
Mười tuổi cha mẹ mất, được nhận làm con nuôi, từ nhỏ chịu ức h.iếp. Khi mới vào nghề thì khuôn mặt khó gần, vừa hot lên một chút đã bị bôi đen, bước được đến hôm nay quả thực là không dễ dàng.
Trải nghiệm của cô ấy khá giống với Thịnh Trạch, anh có một tuổi thơ không vui vẻ và phải cố gắng để tồn tại. Sau này khi bắt đầu kinh doanh thì lại thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng anh đã thành công và đứng ở đỉnh cao mà không phải ai cũng đứng được.
Đại khái đó chính là nguyên nhân mà bọn họ trở thành nam nữ chính. Sống trong đau khổ rồi mạnh mẽ ngược gió mà đi, vừa là sảng văn khiến người ta thoải mái, vừa là tình cảm ngược luyến tình thâm.
Các hotsearch trên Weibo lần lượt bùng nổ.
"Cảnh khóc thương tâm của Khương Du!"
"Kỹ năng diễn xuất của Khương Du!"
"Khương Du ngược gió mà đi!"
Ngay khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, Thịnh Trạch đã cầu hôn cô ấy.
Anh đã mời đến một đoàn đội chuyên nghiệp, từ phương án cầu hôn cho đến sắp xếp hiện trường chỉ trong vòng 1 tuần lễ.
Địa điểm là một hoa viên tư nhân thanh nhã, hoa tươi đều được vận chuyển tới, mỗi dải đèn treo đều được trang trí sang trọng. Xung quanh còn có dòng suối phản chiếu ánh trăng, tiếng suối chảy róc rách nhẹ nhàng.
Người phụ trách đoàn đội này đã tự tin trấn an Thịnh Trạch:
"Thịnh tổng, anh yên tâm, sẽ không có người phụ nữ nào có thể từ chối màn cầu hôn này được đâu."
Quả thực như vậy, Khương Du đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi.
Nhưng khi đó, cô ấy nhìn khung cảnh lãng mạn xung quanh, rồi lại nhìn chiếc nhẫn kim cương giá cao ngất trời mà Thịnh Trạch nâng niu trên tay. Rõ ràng cô ấy đang cười, nhưng ánh mắt lại chất chứa bi thương.
Tôi không khỏi hoài nghi, phải chăng cô ấy đã biết về sự tồn tại của tôi và chỉ đang đặt cược vào sự chân thành của Thịnh Trạch?
Đặt cược vào sự lựa chọn của anh ấy.
Nhưng kể từ đêm cầu hôn, linh hồn tôi hầu như không rời khỏi thân thể nữa.
Tôi nghĩ, chắc hẳn là sắp đến lúc tôi tỉnh lại rồi