Khi Lục Vãn Thừa chết bệnh, Lâm Thanh Vũ không khóc; khi Giang Tỉnh trở về, y cũng không khóc; khi đưa tiễn Cố Phù Châu, y vẫn không khóc. Mà nay cửu biệt gặp lại, khi hồn phách đi vào giấc mộng, y lại khóc.
Trong mộng hết thảy đều chân thật như vậy, chân thật đến mức Giang Tỉnh vẫn có thể cảm giác được trái tim trong ngực đang nhảy lên. Cung điện trống trải tịch liêu, tấu sớ trên bàn, hương mực quanh quẩn, ngọn đèn lay động. Từng giọt nước mắt Lâm Thanh Vũ rơi xuống, như đâm vào lòng hắn.
Hắn đã từng nhìn thấy bộ dáng Lâm Thanh Vũ đỏ vành mắt nhẫn nước mắt, lại chưa từng thấy y như thế này, không nhíu mày, không nghẹn ngào, chỉ nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ.
Trong thân thể Giang Tỉnh nổi lên đau đớn chồng chất, còn đau hơn bệnh suy mà chết, kịch độc quấn thân, vạn tiễn xuyên tâm.
Đau quá, đau đến mức hắn muốn khóc.
Nhưng hắn không thể. Nếu hắn cũng khóc, ai đi dỗ Lâm Thanh Vũ đây. Hắn không thể khóc trước mặt Lâm Thanh Vũ, như vậy không ngầu chút nào.
Advertisement

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play