Sau nửa canh giờ, hai người trở lại xe ngựa, nhìn thấy Hoan Đồng cùng Hoa Lộ vai dựa vai ngồi bên ngoài xe. Hoan Đồng chỉ vào pháo hoa nở rộ, hưng phấn hô to; Hoa Lộ hai tay nâng mặt, an tĩnh mà thưởng thức cảnh đẹp, say mê xong lại nhịn không được nghĩ, nếu Lục tiểu hầu gia ở trên trời cũng có thể nhìn thấy Tết Thượng Nguyên phồn hoa thì tốt rồi.
Hai người một tĩnh một động, so sánh với nhau thì Hoan Đồng có vẻ không ổn trọng lắm. Hoan Đồng nhỏ hơn Lâm Thanh Vũ một tuổi, cũng gần nhược quán rồi, nhưng tâm tính vẫn như thiếu niên, không có lòng dạ tâm tư gì. Cố Phù Châu bằng tuổi Hoan Đồng, tuy rằng đại đa số thời điểm không đàng hoàng, nhưng lúc trầm ổn thì quyết không hàm hồ.
Tựa như hiện tại, hai người mới vừa biểu đạt tâm ý cho nhau, Cố Phù Châu tựa hồ không có kích động quá nhiều, dọc theo đường đi cũng không nói gì. Nếu không phải nghe rõ đáp án của hắn, Lâm Thanh Vũ còn cho rằng mình có phải hiểu lầm hay không —— có lẽ Cố Phù Châu không thích y đến vậy.
Lâm Thanh Vũ rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này. Y không mù, Cố Phù Châu cùng y ở chung từng chi tiết y đều thấy. Y cũng không ngốc, sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri* —— Cố Phù Châu vì trở lại bên cạnh y có thể tự hạ độc chính mình, dù buồn ngủ cũng muốn đưa y đi làm, sáng sớm vào đông còn có thể lập tức bò dậy từ trong ổ chăn châm trà cho y. Nếu đây còn không phải thích, thì thiên hạ nào còn có tình nhân gì nữa.
Advertisement
*Chương trước.
Vậy thì, tại sao Cố Phù Châu lại an tĩnh như thế?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT