Ngoài bắc phòng có một hành lang rất dài, lối đi chật hẹp che khuất mặt trời, chỉ còn lại một ít ánh sáng, bên trong hành lang còn có một cánh cửa khác rộng rãi đủ cho hai người đi, đó là cửa vào bắc phòng.
Ngoại trừ thị vệ tuần tra cùng cung nhân bắc phòng, những "chủ tử" kia, sẽ không thể ra khỏi nơi này.
Ở cửa này, lại có hai thái giám canh giữ.
Đem những chủ tử kia, nhốt ở chỗ này.
Thất Thuế cùng Bát Tề canh giữ ở chỗ này, cả ngày không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ có ba hoặc hai người ra vào, rất ít, cho dù có ngủ quên cũng không ảnh hưởng gì.
Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu, coi như giết thời gian.
Trường Thọ có một đoạn thời gian thích nhất là chạy ra bên ngoài, chỉ cần là chuyện hot bên ngoài hắn đều biết, hắn cũng bởi vậy kết giao được với mấy bằng hữu ở bên ngoài bắc phòng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.
Hôm nay, lại thấy Kinh Trập đi tới , Thất Thuế không khỏi trêu ghẹo: “Nửa tháng gần đây, lúc nào cũng thấy ca ca ra ngoài.”
Kinh Trập mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đến phiên ta đi lấy đồ ăn.”
“Thì ra là như thế, ta nói hôm nay không phải là Trường Thọ cùng Hà Diệp tỷ tỷ đi sao?”
“Hà Diệp tỷ tỷ không thoải mái, Trường Thọ hắn đi giúp mấy vị tỷ tỷ làm việc.”
Sau vài lời ngắn gọn, cũng không nói nhiều, bọn họ liền để Kinh Trập đi ra ngoài.
Đợi bóng dáng Kinh Trập chậm rãi đi vào hành lang dài hẹp kia, Bát Tề vỗ vào gáy Thất Thuế một cái, “Ngươi nói nhảm quá nhiều.”
Thất Thuế ôm đầu mình, cau mày: “Hỏi vài câu thì có vấn đề gì.”
Bát Tề lười phản ứng hắn, nhưng Thất Thuế lại khác, hung hăng kéo Bát Tề kiên quyết đòi một lời giải thích.
Bát Tề liếc mắt một cái, lười biếng nói: “Kinh Trập ở bắc phòng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không được thăng cấp. Hiện tại cũng đã mười chín tuổi, nếu trước hai mươi tuổi còn không bò lên được tam đẳng, về sau có thể thật sự là một tiểu thái giám cấp thấp, ngươi cho rằng y vui lòng?”
“Không thể a, nhìn Kinh Trập, chính là người an phận nhất.”
"An phận. Hừ, biết người biết mặt không biết tâm, nếu thật sự không để ý, gần đây cần gì phải chạy ra ngoài?", Bát Tề ôm cánh tay, lắc đầu: “Chẳng qua là biết giả bộ, thất tình lục dục không lên mặt mà thôi!”
Nói đến đây, hắn hạ giọng.
“Chẳng lẽ ngươi quên, lúc trước còn có người đưa đồ cho y sao?”
…
Kinh Trập chậm rãi đi ra ngoài, khi bóng dáng bị cành cây che lấp, cậu thấy được Dung Cửu an tĩnh đứng ở một chỗ ngoài cửa hẹp.
Thì ra hôm nay, đến phiên hắn trông coi nơi này.
Kinh Chập nhìn thấy hắn, không khỏi mỉm cười. Người nọ vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi bước tới trước mặt Kinh Trập, giọng nói lại rất ôn hòa.
“Đi đâu?”
Bắc phòng xa xôi, việc luân phiên trực nơi này cũng không được để ý quá, có đôi khi thị vệ thậm chí không đến, không giống như những chỗ khác theo dõi chặt chẽ.
Người Bắc phòng đều đã quen với chuyện này, dù sao nơi này cũng sẽ không có chuyện lớn gì, không quan trọng bằng những nơi khác.
"Đi ngự thiện phòng."Kinh Chập nói, "Hôm nay Hà Diệp tỷ tỷ nói không thoải mái...…
"Là không muốn đi thôi." Thị vệ lãnh đạm cắt đứt lời Kinh Trập.
Kinh Chập cũng không giận, nghiêng đầu nhìn hắn.
Người này họ Dung, nghe nói đứng hàng thứ chín.
Là một trong những thị vệ tuần tra bắc phòng, cũng là người mới tới.
Đương nhiên, trong tiểu điện này, hắn cũng là người đầu tiên bị trúng buff người gặp người thích của cậu.
Kinh Trập hiện tại biết, nó là buff, cũng là một loại tra tấn thống khổ. Trong đó, cũng bao gồm thống khổ ngày đó ở trong tiểu điện.
Kinh Trập cả đời này cũng chưa từng cùng người trần truồng ôm nhau như vậy, nhưng lại gặp phải Dung Cửu. Dung Cửu tính tình rất lạnh lùng, ít nói, là một tính tình không tốt. Nếu không phải Kinh Chập lần đầu buff gặp hắn, hắn trúng buff người gặp người thích, bọn họ cũng không có khả năng lui tới.
Ngày đó, Dung Cửu đi rồi lại trở về, tâm tình Kinh Trập rất mệt mỏi, ngay cả sức lực tức giận cũng không có, "Nếu còn muốn làm, không bằng giết ta đi.
Dung Cửu kéo Kinh Trập lên khỏi mặt đất, “Mặc vào.”
Thấy Kinh Trập bất động, Dung Cửu liền tự mình động thủ.
Điều này cuối cùng đã khiến Kinh Trập có phản ứng, lùi lại vài bước, tự mình mặc quần áo vào.
Quần áo Dung Cửu mang tới, là quần áo cung đình, rất vừa người.
“Ngươi muốn bồi thường cái gì?”
“...... Cái gì?”
“Ta khi nhục ngươi, không phải nên bồi thường sao?”
Kinh Trập thề, những điều mà trước đây cậu đã trải qua, đều tuyệt không xấu hổ bằng những lời thị vệ nói ra giờ phút này, cậu hận không thể tìm một cái khe chui vào.
Kinh Trập thở hổn hển lắc đầu: "... Không cần, không gặp lại là được.
Cậu bước nhanh tới trước bàn đặt thức ăn, cầm đồ lên rồi vội vã đi về phía cửa điện, lúc sắp bước ra ngoài, Kinh Trập lại miễn cưỡng dừng lại, cũng không quay đầu lại nói.
“đó chỉ là...... ngoài ý muốn, ngươi không cần để việc này ở trong lòng, cứ coi như một tai nạn là được.”
Kinh Trập bỏ lại lời này, vội vàng bỏ chạy, bất chấp sự hỗn loạn ở đây.
Mọi chuyện đều do sai lầm không mong muốn đó gây ra.
Ngày đó Kinh Trập cũng không dám lập tức trở về, trốn tránh cho đến khi cảm giác được buff người gặp người thích biến mất, mới dám gặp người.
Cậu hoàn toàn không có hứng thú hoàn thành nhiệm vụ.
Hai nhiệm vụ thất bại kia, theo thứ tự là [Nhiệm vụ một: ngăn cản Cảnh Nguyên đế giết Hạ Liêu] [Nhiệm vụ hai: ngăn cản Trần Tuyên Danh bị lưu đày], Hai nhiệm vụ này đều thất bại trong cùng một ngày, cũng có nghĩa là, Hạ Liêu chết, Trần Tuyên Danh bị lưu đày.
Kinh Trập vừa nghĩ tới hệ thống, khó có thể bình tĩnh lại.
Cái gọi là hệ thống này rất đơn độc, nếu bị ràng buộc là Thụy Vương, thì vẫn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ một và hai, nhưng Kinh Trập làm sao có thể hoàn thành được!!
Cậu lấy đâu ra năng lực đi ảnh hưởng Cảnh Nguyên Đế?
Kinh Trập từ lúc vào cung đến bây giờ, chưa từng gặp qua hắn một lần.
Ngày đó sau khi trở về, Kinh Trập liền hung hăng mắng hệ thống một trận, cậu tính tình tốt như vậy mà nổi giận, thật sự là đáng sợ.
Hệ thống từ ngày đó về sau, liền không lên tiếng nữa.
Kinh Trập vốn tưởng rằng những chuyện kia cứ như vậy qua đi, cũng chưa từng nghĩ, ngày hôm sau, canh cửa Bát Tề đưa đồ vật tới cho cậu, nói là có người đưa tới, liền đặt ở ngoài cửa.
Kinh Trập sửng sốt, nhiều năm như vậy, ngoại trừ bắc phòng, cậu chưa bao giờ thân thiết với người nào, làm sao có thể có người đưa đồ vật cho cậu?
Sau khi ra, phát hiện là một bình thuốc.
Kèm theo một tờ giấy, chỉ viết đơn giản "bôi", ký tên Dung Cửu.
Kinh Trập lúc ấy đều trầm mặc.
Cung nhân rất ít khi tặng đồ cho nhau, bọn họ sợ mang tội danh yêu đương vụng trộm. Còn nữa, làm sao có người có thể để lại tên mình một cách đường hoàng như vậy?
Sợ không có chứng cứ sao?
Cũng may là đưa thuốc, Kinh Trập có thể qua loa cho xong chuyện. Cậu ngay cả người cũng không nhìn thấy, cũng không có chỗ lui, chỉ có thể cầm trở về.
Hai ngày sau, Bát Tề lại tới.
Đây là bánh ngọt.
Nhìn không giống như thứ người bình thường có thể ăn được, tinh xảo xinh đẹp hoa văn tươi sáng, giống như những bông hoa nhỏ.
Vẫn là một tờ giấy ngắn.
Nhận lỗi.
Sau đó, là ký tên, Dung Cửu.
Kinh Trập đau đầu nói: "Làm phiền hai vị, sau này có gì đưa tới thì đừng nhận, không hợp quy củ.
Thất Thuế nhún vai: "Cái này không giúp được ngươi, Kinh Trập, ngươi cũng biết, đây chính là thị vệ tuần tra trong cung, không thể đắc tội. Ngươi khi nào, có mối quan hệ như vậy?" tới hai lần đều là hai người khác nhau, nói là giúp đỡ đồng liêu đưa đến, nhưng đều là thị vệ trong cung, ai dám thay y ngăn cản?
Kinh Trập khô khan nói: "Lúc trước xảy ra chút hiểu lầm...... Thôi, lần sau nếu còn có người tới, kính xin hỗ trợ ngăn cản.
Cậu vừa nói, vừa nhét tiền vào tay bọn họ.
Trần Minh Đức cũng không quá xấu tính, tiền lương tháng của tiểu thái giám phía dưới, hắn sẽ lấy đi ba phần, còn lại sẽ phát cho bọn họ.
Mấy năm nay, Kinh Trập ít nhiều cũng tích góp được một chút.
Thất Thuế cùng Bát Tề thu tiền, tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Khi Dung Cửu lần thứ ba đưa đồ tới, Kinh Trập cùng hắn gặp mặt lần thứ hai.
….…