Do Hắn Lớn Lên Quá Đẹp

Chương 6


3 tuần

trướctiếp

Thị vệ không biết nghe Kinh Trập nói được mấy phần.

Bất quá một lát, hắn đi nhanh về phía Kinh Trập, nghe tiếng bước chân phía sau, Kinh Trập theo bản năng quay đầu, hai bàn tay to ấm áp chạm vào một bên mặt cậu,  động tác có chút kỳ quái và thô lỗ.

Kinh Trập bị động tác của thị vệ làm cho cứng đờ, không kịp phản ứng, lúc ý thức được hắn đang làm gì, dĩ nhiên giơ tay kéo lấy cánh tay thị vệ, gấp giọng nói: “Thị vệ đại ca, ngươi làm cái gì vậy?”

Chẳng lẽ là chứng khao khát da thịt gì đó?

Kinh Trập đã quen làm việc nặng, thế nhưng nhiều lần lôi kéo, vẫn không kéo được thị vệ kéo ra, ngược lại, sự tiếp xúc gần gũi khiến con ngươi của hắn tối hơn và mờ mịt hơn, giống như không khí chết chóc.

Hắn trực tiếp kéo vạt áo Kinh Trập ra, thò bàn tay sờ vào.

Da thịt đột nhiên tiếp xúc với vật lạ, cậu lập tức nổi da gà, Kinh Trập sợ tới mức da đầu tê dại: “Ngươi tỉnh táo một chút... Không phải, ngươi tỉnh táo, đừng sờ lung tung, ngươi sẽ hối hận...”

Xì...…

Cậu còn chưa nói xong, đã bị động tác kế tiếp của thị vệ làm cho kinh hãi, cắn chặt đầu lưỡi, phát ra một tiếng rên rỉ đáng thương.

Chết tiệt.

Kinh Trập muốn chết.

Tên 'Ba Phúc' chết tiệt này thực sự đã có tác dụng. Ngay cả là thị vệ đại ca lãnh tình này, cũng xui xẻo.

Thảm hại hơn chính là, thị vệ này không biết là ăn cái gì lớn lên, cứng đến muốn chết, Kinh Trập căn bản đẩy không nổi.

Tiếng rầm rầm vang lên.

Kinh Trập bị bóp cổ hung hăng đẩy lên bàn thờ, hoa quả cậu thật vất vả mới sắp xếp xong lăn xuống đất, nhiễm bụi bậm.

……

Kinh Trập đầu ong ong, thân thể mềm nhũn như con rắn, đồng thời cũng rất muốn chết.

Nói thật, động tác của thị vệ không thô lỗ, cũng không có bất kỳ cái dâm tà quá phận đụng chạm gì.

Hắn chỉ vuốt ve lặp đi lặp lại, lại lặp đi lặp lại.

Từ cổ, đến hông.

Từ thắt lưng run rẩy đến cột sống hơi lõm.

Lặp đi lặp lại, lại lặp lại.

Bàn tay ấm lạnh, đều nhiễm nhiệt độ nóng rực.

Mạnh mẽ ma sát đến đau đớn, sưng đỏ.

Có tiếng ma sát xào xạc vang lên, Kinh Trập không kìm được bản năng run rẩy trong cơ thể, da gà nổi lên từng đợt, giống như là con mồi bị ngậm ở sau cổ.

Cái cảm giác bất lực, giãy dụa sợ hãi quá mức này, đáng sợ đến nỗi người phía sau đột nhiên cứng đờ, khi hắn vô thức bước ra, đầu gối Kinh Trập mềm nhũn, trực tiếp ngã sấp xuống đất.

Cậu gắt gao nắm lấy bàn thờ, ngón tay gần như nứt. Khi phản ứng lại tất cả đã kết thúc, Kinh Trập run rẩy dùng tay kéo lại bộ quần áo rách nát, hận không thể ngất ngay bây giờ.

Cậu trốn chui trốn lủi sống đến bây giờ, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải loại chuyện này, trong lòng cậu có cảm giác xấu hổ và tức giận không thể kiềm chế.

Ngay cả ngón tay cậu cũng run rẩy, nhưng lại liều mạng cắn môi.Nếu không, cậu sợ là sẽ ở đây mất khống chế và la hét. Đây không phải... không phải lỗi của tên thị vệ đó... là do tên 'ba phúc' ngu xuẩn, hoang đường kia gây ra.

Ít nhất... bí mật của cậu chưa bị lộ, thật sự nháo lên, sẽ nguy hiểm cho cậu.

Cậu tuyệt vọng cục nghẹn trong cổ họng.

Kinh Trập hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng tỉnh táo lại, lúc này mới thấp giọng: "mời ngài đi mau, nơi này ta sẽ thu dọn. Chờ lát nữa tôi sẽ rời đi, chuyện này không liên quan đến ngài.

Sau một hồi im lặng cứng ngắc, tiếng bước chân sột soạt trên mặt đất, thị vệ kia đi ra ngoài.

Kinh Trập cố gắng chống đỡ bình tĩnh cũng chỉ có thể đến lúc này, hô hấp của cậu dồn dập mất bình tĩnh. 

Cậu không ngừng ở trong lòng lặp lại, qua một hồi lâu, mới lung tung kéo áo bào, che lại thân thể của mình.

[Thời gian đói khát da thịt đã hết]

Đạo thanh âm này chợt nổi lên, giống như sấm sét rung vang tai, Kinh Trập căn bản không áp chế được cảm xúc phẫn nộ, cũng đã hỏi ra tiếng.

[Đây đến tột cùng là vật gì? Ngươi rốt cuộc là cái gì?]

[Là buff, không phải 'ba phúc'.]

[Ngày hệ thống xuất hiện, đã tự giới thiệu với kí chủ.]

[Hệ thống vốn tuyển chọn ký chủ là 'Hách Liên Đoan' bởi vì xuất hiện sai lầm, lúc này mới ràng buộc ở trên người ký chủ.]

[Nhiệm vụ chính của hệ thống là 'Hách Liên Đoan' đăng cơ, sau khi ràng buộc sai, điều chỉnh thành, kí chủ phụ trợ [Hách Liên Đoan] đăng cơ, một khi thất bại, sẽ có trừng phạt.]

Kinh Trập nhắm mắt lại, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Cái tên Hách Liên Đoan nghe có vẻ quen tai, Kinh Trập mất chút công phu mới nhớ ra, đây là Thập Tam Vương gia.

Thập tam vương gia phong hào Thụy, là con trai của vị thái hậu ở Thọ Khang cung kia.

Cái hệ thống yêu quái tự xưng này là muốn phụ tá Thụy vương đăng cơ, nói cách khác, vị này có suy nghĩ mưu quyền soán vị?

Sắc mặt Kinh Trập vốn tái nhợt, bây giờ lại càng tái nhợt hơn.

[Ngài chỉ cần thành công phụ tá Hách Liên Đoan, là có thể thoát khỏi hệ thống.]

“Ngươi không thể tự mình cút sao?”

Kinh Trập nhắm mắt lại, kết quả dĩ nhiên là "Sai lầm" chết người.

[Một khi bị trói, không thể rời đi, trừ phi nhiệm vụ hoàn thành.]

Kinh Trập rất tuyệt vọng, làm sao có thể, một cung nhân thấp kém sống sâu trong cung điện, muốn như thế nào đi phụ trợ một  Vương gia?

Đây thật sự là khiến thiên hạ cười chê!!

Huống chi...…

Kinh Trập cũng không muốn làm như vậy.

Ngày Cảnh Nguyên đế đăng cơ, trong cung khắp nơi đều náo loạn, Kinh Trập ngược lại thống khoái! Con trai kế hậu không thể đăng cơ, cậu cao hứng còn không kịp, làm sao có thể đi phụ trợ hắn?

Gió lạnh thổi qua, đẩy cửa sổ hé mở ra sau.

Kinh Trập mạnh mẽ hoàn hồn, lắc đầu.

“Ta không đáp ứng ngươi.”

Quần áo trên người bị xé thành từng mảnh, trên người không có che đậy, trải qua giận dữ kinh hãi, thân thể bủn rủn, sau lưng lại từng trận đau đớn,  lưng có lẽ thực sự sưng tấy, khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng cũng không muốn nhúc nhích.

Cậu ôm đầu gối ngồi yên một lúc, cuối cùng cũng gom được chút khí lực.

Đột nhiên, lớp vải mềm mại rơi xuống từ đầu và mặt cậu, tầm mắt cậu tối sầm trong giây lát.

Kinh Trập sợ hãi giơ tay lên sờ, một bàn tay to lạnh lẽo bắt lấy cổ tay của cậu, những đầu ngón tay thô ráp chạm vào cột sống trần trụi của cậu, từng chút một chạm vào.

"Đừng cử động."Hách Liên Dung nói.

Thanh âm nghe rất lạnh.

Tầm mắt từng chút một rơi vào trên người Kinh Trập, thân thể được che phủ bởi áo choàng khẽ run lên, chật vật như  một chú chó con bị mưa lớn làm ướt.

Sợ hãi lại xấu hổ.

Trong đôi mắt đen kịt của Hách Liên Dung, dường như có ngọn lửa đen đang bốc cháy, đó là một ánh mắt cực kỳ kỳ lạ.

Kinh Trập sau đó mới phát giác, chỉ có  chứng chứng khao khát da thịt biến mất, nhưng buff người gặp người thích không biến mất a!

Cậu muốn chui xuống đất.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp