“Đang suy nghĩ cái gì?”

Dung Cửu bỗng nhiên nói.

Kinh Trập hoàn hồn, che mặt thở dài, "Sao hôm nay cứ thích thất thần...... Chỉ là nhớ tới chuyện lần thứ hai gặp mặt.

Dung Cửu gật đầu, thản nhiên nói: "Đó là 

lần đầu tiên có người nắm cổ áo ta nói chuyện.

Hai lần trước, hắn bất quá là phái người tới.

Cho đến khi người hắn phái đi nhìn chằm chằm Bắc phòng nhắc tới Kinh Trập muốn gặp mặt hắn, Dung Cửu cảm thấy hứng thú, lúc này mới có lần gặp mặt đó.

Về phần nguyên nhân hắn phái người nhìn chằm chằm Bắc phòng...…

đôi mắt Dung Cửu thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc.

Ngày đó, Kinh Trập vừa nhìn thấy 

hắn, liền vội vàng vọt tới, khí thế hung hăng túm lấy cổ áo hắn, câu đầu tiên chính là: “Đừng viết giấy nữa, ngươi không muốn sống nữa à?”

Sau đó xé tờ giấy trước mặt Dung Cửu.

Câu thứ hai chính là, "Ta không cần ngươi nhận lỗi, ngươi đi đi.

Liền mạch lưu loát.

Kinh Trập nghĩ tới hình ảnh lúc đó, mặt không khỏi xấu hổ: "Là ngươi quá không cẩn thận.

Sao lúc nào cũng viết thư?

Chữ viết, tục danh, ở trong cung đều không thể.

Tốt nhất là từ miệng đi vào tai, không để người thứ ba biết, mới an toàn nhất.

Kỳ thật bọn họ hiện tại gặp mặt, vốn cũng không nên.

Kinh Trập cũng không biết rốt cuộc tại sao lại cùng Dung Cửu phát triển thành loại quan hệ này... Xem là bằng hữu, nhưng lại có chút kỳ quái. Dung Cửu làm việc như vậy, còn có thể nói là áy náy, nhưng Kinh Trập càng thêm chột dạ, xét đến cùng, Dung Cửu sẽ làm ra chuyện như vậy, đều là do hệ thống kia.

Kinh Trập cảm thấy xấu hổ hổ thẹn, vốn sẽ không quá thân thiết với Dung Cửu, thứ nhất sợ yêu thuật kia xuất hiện không đúng chỗ, khiến Dung Cửu phát hiện vấn đề chán ghét cậu, thứ hai cũng là tiếp xúc với người như Dung Cửu, phong cách làm việc bình thường của cậu sẽ thay đổi.

Cứng rắn nói...…

Có thể có liên quan đến khuôn mặt của Dung Cửu.

Dung Cửu lớn lên quá đẹp mắt.

Kinh Trập thở dài, cậu từ nhỏ đã có tật xấu này.

Cậu thích nhất là những người có ngoại hình đẹp.

Càng đẹp mắt, cậu càng khó chống cự, đây quả thực là một tật xấu khiến người ta giận sôi.

Cũng may Kinh Trập tuy có tật xấu như vậy, nhưng ánh mắt cậu lại hay xoi mói.

Cậu cũng sẽ cảm thấy có vài người đẹp mắt, nhưng cần phải phù hợp khẩu vị của cậu, mới có thể làm cho cậu thất thần.

Qua nhiều năm như vậy, Dung Cửu chính là người hợp khẩu vị của cậu nhất.

Cậu cũng rất muốn đánh mình, thật sự là vô duyên vô cớ trêu chọc thị phi. Dung Cửu diện mạo sắc như vậy, đương nhiên không dễ chọc vào. Lần đầu gặp mặt, chẳng lẽ không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?

Nói cho cùng, vẫn là trách hệ thống chết người kia.

Thỉnh thoảng khi thấy Kinh Trập ra cửa gặp Dung Cửu, nó còn bồi Kinh Trập đi một đoạn.

Nhưng điều này không an toàn, Kinh Trập rất ít khi làm như vậy.

"Hôm nay như vậy, là bởi vì......Vì tâm tình không yên sao?" Dung Cửu bình tĩnh hỏi.

Kinh Trập sững sờ, không nghĩ tới Dung 

Cửu lại nói ra lời như vậy.

Cậu trầm mặc một lát, nhìn hành lang gần trong gang tấc, tiếng vang xào xạc vang lên, tuyết rơi bị nghiền ép ở dưới chân, dường như màu trắng vô tận đang lan rộng, thậm chí cả con đường phía trước cũng bị bao phủ bởi băng.

“Ngày mai, ta sẽ đến ngự thiện phòng hỗ trợ, nơi đó nhiều người, không thể so với bắc phòng an tĩnh, ta có chút lo lắng mà thôi.”

Dung Cửu nhướng mày: "Ngự thiện phòng, đến bắc phòng mượn người?

Kinh Trập chỉ cười cười, Dung Cửu không nói nữa, đưa cậu đến cung đạo đi đến ngự thiện phòng, mới dừng bước.

Kinh Trập theo bản năng dừng lại, Dung Cửu đưa tay vỗ vỗ bông tuyết trắng xóa trên vai cậu, tuyết trắng nhao nhao rơi xuống, chợt nghe thấy thanh âm ấm lạnh của hắn: “Thật khó chịu, có giết cũng không sao.”

Kinh Trập: "...…

Đúng rồi, vị này ngoại trừ bộ dạng xinh đẹp, còn có một tật xấu.

Đôi khi lời nói ra kinh người.

Loại có thể hù chết người.

Tính tình cũng có chút xấu.

Loại người như Tiền Khâm, sao có thể tùy tiện giết?

Bất quá lời Dung Cửu nói ra, cũng không giống lời nói dối.

Mang theo một loại âm trầm quái dị có lẽ có thể thực hiện.

Kinh Trập lắc đầu, "Nếu xử trí dễ dàng như vậy, cũng sẽ không phiền toái như vậy." Mắt thấy ngự thiện phòng ở phía trước, cậu khó tránh khỏi dặn dò Dung Cửu cẩn thận lời nói, đừng nói như vậy nữa, sau đó mới xoay người đi vào.

Dung Cửu đưa mắt nhìn bóng dáng Kinh Trập bước vào ngự thiện phòng, một lát sau, đi về một phương hướng khác.

Hắn đi không nhanh không chậm, chỉ là đi, nhưng không đi theo hướng mà hắn nên tuần tra.

….....…

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play