7.
Tôi đi về chỗ rồi ngồi xuống, suy nghĩ cách tiếp tục cuộc hành trình công lược.

Phong Diêu xoay người sang một bên, co một chân lên, chân còn lại vắt ngang qua đầu gối.

"Vừa rồi cậu hỏi câu nào?"

"Cậu bảo cái gì cơ, chẳng lẽ cậu muốn chỉ mình sao?"

"Ừm, tôi sẽ dạy cậu."

Hey yo , người này cuối cùng cũng có chút tình người.

Tôi nhanh chóng tìm câu hỏi và đưa cho anh ấy cuốn sách bài tập

Anh ấy nhắm hờ mắt nhìn vào đầu bài và thực sự giải thích cho tôi chi tiết phương pháp của câu hỏi đó, thậm chí còn dễ hiểu hơn cả cách giải của giáo viên.

Cuối cùng, anh ấy hỏi tôi: "Cậu có hiểu không?"

"Hiểu rồi. "

Tôi nhanh chóng nhân cơ hội này để đến gần anh ấy hơn:" Bạn cùng bàn giỏi thật nha."

Anh ấy nhếch mép: "Chà, ý cậu là, tôi giỏi hơn Trần Vãn Tuệ ?"

Người này một ngày không khịa tôi vài lần thì sẽ tức c.h.ế.t đúng không?!

8.
Về đến nhà, tôi hỏi chị: "Tống Mẫn với chị thật sự chỉ ngồi chung một bàn sao? Nhìn thái độ của anh ấy với em, hình như anh ấy nghĩ em thích anh ấy..."

Chị gái tôi nghe vậy liền cau mày: "Thực ra chỉ vì ngồi cùng bàn mà mọi người trong lớp đã ghép bọn chị thành CP, còn thường xuyên trêu bọn chị. Bởi vậy mà có lẽ cậu ấy thật sự nghĩ rằng chị thích cậu ấy."

"Thảo nào anh ấy trông giống như đang kiểm soát em."

"Kệ cậu ấy đi, còn thái độ của Phong Diêu đối với em thế nào, có tiến triển gì không?"

"Có nhiều hy vọng là đằng khác. Bây giờ chị phải cố gắng dạy em mấy câu nói sến súa thật tình cảm vào rồi bước tiếp theo có thể là nắm tay,sau đó có thể là hôn ..."

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Trần Vũ Hân cười một cách mờ ám :"Sao chị lại cười kiểu như này?"

"Chị đang rất phấn khích."

Quả nhiên, một khi chị tôi ra tay thì không có người nào mà chị ấy không hạ được.

"Vậy đó" Tôi vỗ vai chị ấy rồi nói :"Khi đến bước quan trọng là hôn thì chị sẽ phải thay em đấy, em gái chị chỉ có thể giúp chị đến đây thôi."

"Hahaha."

9.
Trong tiết thể dục ở buổi chiều nọ..

Tôi khoanh chân ngồi ở một góc sân , xem nhóm con trai chơi bóng rổ và tất nhiên, trọng tâm là quan sát Phong Diêu.

Anh ấy mặc áo ngắn tay màu đen, quần dài xanh lam. Đôi chân dài hơn 1m cộng thêm bờ vai rộng khiến cho tổng thể dáng người trở nên thanh thoát.

Bạn cùng bàn mới của Tống Mẫn, Lí Tiểu Dân,tự dưng có thái độ thù địch không thể giải thích được với tôi.

Trong lúc giải lao giữa trận bóng, tôi chưa kịp bước tới thì mấy cô gái ở lớp nào đó đã chạy đến mang nước cho anh.

Tôi đột ngột bị ép ra khỏi vòng vây.

Lúc này, bàn tay của Phong Diêu xuyên qua mọi người và đưa ra trước mặt tôi: "Đưa nước cho tôi."

Tôi đưa nước cho anh ấy.

Anh ấy vặn nó ra và uống ngay. Hầu kết di chuyển lên xuống .

Phong Diêu ném lại cho tôi cái vỏ chỉ còn một xíu nước: "Giúp tôi cầm nó."

10
Tôi ngồi lại vị trí ban đầu.

Lí Tiểu Dân và một số bạn bè của cô ấy ngồi cách tôi hai đến ba mét mà tôi vẫn có thể nghe thấy được giọng nói líu lưỡi của cô ả nào đó: "Lúc thì ra dẻ gần gũi với Tống Mẫn . Còn bây giờ lại giở trò tán tỉnh Phong Diêu . Đúng là một ly trà xanh Matcha."

Tôi không hiền như chị gái tôi, Phong Diêu đang chơi bóng rổ nên chắc là không thể chú ý đến tôi, vì vậy tôi quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào ba người họ với vẻ mặt buồn cười: "Này, cậu đang ám chỉ ai vậy?"

Cô gái kia ngượng mặt ngay lập tức.

"Ngay cả việc nói nhỏ lại khi bóc phốt sau lưng người khác cũng không biết , đến khi tôi hỏi lại thì cậu mới biết nhục nhã là như thế nào đúng không?"

Bạn cùng bàn của Tống Mẫn chen vào nói: "Cô ấy không nhắc đến tên cậu, tại sao cậu lại mắng cô ấy vô cớ như thế ?"

"Tôi chỉ gọi tên chứ có mắng đâu, bây giờ cô vẫn gọi tên tôi đấy thôi ?"

Cô ả không nói nên lời.

"Đương nhiên,nếu muốn nói xấu thì nói vô thẳng mặt tôi nói cũng được này. Đừng suốt ngày tụ tập như mấy bà già ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột. Thật đê tiện."

"Cậu đừng có mà nói quá đáng!"

Cô ấy đứng dậy chạy về phía Tống Mẫn.

Không biết cô ấy đã nói gì với anh ta mà Tống Mẫn cau mày đi về phía tôi.

"Trần Vũ Hân, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lí Tiểu Dân dường như đã tìm được người chống lưng: "Cô ấy mắng mỏ mình và các chị em tôi một cách bừa bãi ."

Tống Mẫn mắng tôi ngay mà không cần một lời giải thích: “Xin lỗi Tiểu Dân đi, cậu đừng nhúng tay vào chuyện bao đồng.”

“Xin lỗi cái gì?

Giọng nói của Phong Diêu vang lên sau lưng.

Tôi quay người lại thấy anh ấy đang bước đến gần tôi: "Có chuyện gì vậy."

Lí Tiểu Dân chỉ vào tôi: "Trần Vũ Hân mắng chửi mọi người."

"Tôi có hỏi cậu không?"

Phong Diêu lạnh lùng liếc nhìn cô ấy , sau đó nhìn tôi và nói: "Nói cho tôi biết hết sự tình ngay."

Mắt tôi lập tức đỏ hoe: "Diêu ca, họ nói rằng tôi phải đi câu dẫn cậu bởi vì tôi không thể theo đuổi được Tống Mẫn, nhưng tôi chưa bao giờ thích Tống Mẫn cơ mà, đây không phải là hắt nước bẩn vào người tôi hay sao. Bởi vậy mà tôi chỉ nói với họ vài câu." 
Muốn giả vờ vô tội trước mặt người khác á ! Chị đây cũng làm được.

Sắc mặt Tống Mẫn trở nên tối sầm.

Tôi vội vàng phá vỡ hoàn toàn của cậu ấy: “Tống Mẫn, không biết cậu có xem nhiều phim thần tượng không mà cứ khăng khăng nhận định nam chính là bản thân mình, được hai cô gái tranh nhau thích. Cậu tưởng có dáng người đẹp nhưng thực ra cậu quá gầy. Mà đó lại không phải gu tôi."

Phong Diêu nói : "Không hiểu tiếng người à? Cô ấy không thích mày, đừng quanh quẩn ở đây nhiều như thế, thật phiền phức."

"Yo lâu lắm rồi mới thấy Diêu ca bực mình như vậy nha " Lệ Dương, bạn thân của Phong Diêu, cũng tức giận nói: " Mày ngày nào cũng tỏ ra tình cảm sâu nặng với người ta lắm, lần sau mà tao thấy mày nói chuyện với Trần Vũ Hân, tao sẽ đánh mày ngay lập tức, có tin hay không không?"

Tống Mẫn im lặng không nói gì, đánh Phong Diêu không được nên chỉ có thể nuốt cục tức vào trong lòng.

Tôi nghĩ tôi không thể giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt tôi nữa rồi. Tôi muốn cười ngay lập tức .

Tống Mẫn không quan tâm đến Lí Tiểu Dân nữa, quay người rời đi.

Lúc này, Phong Dao nhẹ nhàng nói với Lí Tiểu Dân : "Còn cậu, xin lỗi bạn cùng bàn của tôi ngay."

Không ai đứng ra bênh vực, cô ấy cắn môi, tức giận nói "Tôi xin lỗi" với tôi rồi xấu hổ bỏ đi.

Lệ Dương lúc này nháy mắt với tôi: "Tôi thấy Diêu ca cũng có dáng người tốt, tại sao cậu không nghĩ về điều đó, tôi sẽ gửi vài tấm cơ bụng và cơ ngực cho cậu test xem thử nhá."

Phong Diêu đá cậu ta một cước: "Lăn qua bên kia đi."

"Vừa rồi tại sao lại giúp tôi?"

"Không có việc gì, chẳng qua cậu là bạn cùng bàn của tôi."

Có lẽ tại thời tiết nắng quá nên tôi cảm thấy tai của mình hơi nóng.

Miệng lưỡi khát khô, tôi vặn nắp chai nước khoáng trong tay, nhấp vài ngụm rồi đặt xuống, tự dưng bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của Phong Diêu, tôi kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”

"Đây là chai nước tôi vừa uống đúng không?"

Khoan...cái gì cơ? !

Tôi đứng hình một lúc.

Như vậy thế là tôi, tôi, ...tôi đã hôn gián tiếp anh ấy sao...

Phong Diêu giật lấy lại chai nước khoáng từ tay tôi, tôi vội ngăn lại: “Chai này không uống được nữa , tôi mua chai mới cho cậu."

Nhưng khi tôi quay lại, chai nước đã cạn thấy đáy.

Phong Diêu nhẹ nhàng nói: "Tôi đang khát nên không quan tâm mấy thứ nhỏ nhặt đấy đâu."

12.
Thứ sáu mỗi tuần , sau khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt ra khỏi lớp.

Tôi giả vờ lấy cuốn sách bài tập tổng hợp ra và hỏi Phong Diêu một câu hỏi.

Nói xong, anh lặng lẽ nhìn tôi.

Sau khi nhận ra ánh mắt của anh ấy, tôi giả vờ ngại ngùng và nói: "Sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy ?"

"Không có gì."

Chỉ còn vài học sinh trong lớp.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ tiến vào, tấm bảng đen ở cuối lớp được tô một lớp sơn vàng óng.

Dáng người của Phong Diêu che đi một phần ánh nắng.

Tôi đã rung động trong giây lát.

Phong Diêu tự dưng cất tiếng: "Tôi muốn hỏi cậu một câu"

"Có phải cậu đang theo đuổi tôi không?"

"Hả??" Tôi không ngờ anh ấy sẽ hỏi tôi trực tiếp như vậy. "Cậu nói như vậy là có ý gì?.”

“Được, vậy tôi sẽ hỏi cách khác.”

Phong Diêu đột nhiên đưa tay kéo chiếc ghế tôi đang ngồi đến gần mình.

Trán tôi suýt đụng vào xương quai xanh của anh ấy.

Hai chân dài của anh dang rộng ra hai bên người tôi, lúc này sự khác biệt về hình thể đặc biệt trở nên rõ ràng.

“Trong suốt hai tuần , cậu đều mang bữa sáng cho tôi, sau tiết học thứ hai thì nhét chocolate vào ngăn bàn tôi, mỗi lần đến tiết học thể dục thì cậu đều đứng bên cạnh đưa nước cho tôi, dùng đủ loại câu hỏi ngớ ngẩn để giữ tôi lại sau giờ học. Rồi nói đi cho tôi xem , mấy hành động bất thường như vậy của cậu là có ý tứ gì?"

Phong Diêu nhanh chóng nói toẹt một phát hết sạch kế hoạch của tôi ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói: “Được, vậy cậu có thể thấy được là tôi thích cậu, vậy cậu có thể... làm bạn trai tôi được không?”

Nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ được nhận thù lao của chị vào tuần tới.

Nếu anh ấy từ chối, tôi sẽ xin nghỉ việc với chị tôi, suy cho cùng, việc này đúng ra là không tốt.

Ngay khi đầu tôi đang quay cuồng .

Phong Diêu thơm "chụt" một cái rõ to trên má tôi.

Đôi mắt xinh đẹp của anh ấy tràn đầy ý cười: "Được."

Cíu, sự trong trắng của đôi má bánh bao mà tôi đã gìn giữ suốt bao năm quaaaa!

Lần đầu tiên Phong Diêu làm cô đỏ mặt tía tai ngoài việc cãi nhau: "Chậc chậc, em để anh làm bạn trai mà không cho anh hôn hả..."

"Mình sợ cậu sẽ hối hận."

"Anh sẽ không hối hận..."

Tôi vừa dứt lời, anh liền cúi đầu hôn lên môi tôi hai phát nữa.

"Vậy nên em cứ yên tâm đi."

"???"

"Không phải Phong Diêu, nhìn xem, vẫn còn có hai ba học sinh chưa rời đi, chúng ta không nên làm như này trong lớp, nơi công cộng vẫn cần cẩn thận một xíu."

"Được." Phong Diêu nói rồi bắt đầu thu dọn những cuốn sách lộn xộn trên bàn cùng giấy kiểm tra :"Đi nào."

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng hơi nóng trên mặt vẫn không biến mất.

Tôi cất hết tất cả những gì cần thiết vào cặp sách, giây tiếp theo, tay của tôi tự dưng trống không . Phong Diêu cầm cặp sách màu xanh hồng khoác lên bờ vai rộng của anh ấy: "Anh giúp em xách."

Anh vươn tay còn lại bao trọn lấy bàn tay của tôi.

Tôi không thể diễn tả được sự khó chịu của mình ngay lúc này, chết tiệt!!!

"Lát nữa thầy giám thị mà nhìn thấy sẽ không tốt."

Tôi vùng vẫy nhẹ.

"Đã hơn sáu giờ, bọn họ đều đi rồi, sợ cái gì?"

Vì vậy, anh ấy dẫn tôi ra khỏi lớp, mang theo chiếc cặp màu xanh hồng của tôi ở phía trước và chiếc cặp màu đen của anh ấy ở phía sau.

Cửa sổ phản chiếu hình bóng 2 người chúng tôi nắm tay nhau bước đi trong bộ đồng phục học sinh.

13.
Nhưng ngay sau đó, tôi bị Phong Diêu kéo vào phòng học nhỏ ở dưới chân cầu thang, cánh cửa bị đẩy ra và đóng lại rầm một tiếng.

"Không phải chúng ta về nhà sao, chúng ta ở đây làm gì?"

"Hẹn hò."

“A?” Tôi sửng sốt, hẹn hò trong phòng học, chả có chút không khí lãng mạng nào.

"Sao vội thế, cuối tuần cũng được."

"Lát nữa anh rủ em ra ngoài, em có ra ngoài không?"

"Đương nhiên..." Tôi vừa nói vừa quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh :"Em có."

Phong Diêu ôm tôi từ phía sau, hơi thở dễ chịu của anh ấy quấn lấy tôi.

"Đừng nói dối anh, biết không?"

Vì cắn rứt lương tâm, tôi vội nói: “Dĩ nhiên, em sẽ không lừa anh đâu mà.”

Anh ấy nói thêm :"Ai nói dối thì người đó là con cún."

Đầu tôi xuất hiện 3 vạch đen chạy qua....

14.

Tất cả chúng tôi đều đi học bằng xe đạp. Gió chiều lúc sáu giờ gói trong sắc vàng tan chảy của mặt trời lặn, thổi thật ấm áp và dịu êm.

Phong Diêu và tôi chỉ có thể đi cùng nhau trong năm phút và chúng tôi phải tách nhau ra đi riêng sau khi đến ngã tư.

Lúc tôi tạm biệt Phong Diêu đi về, anh ấy vẫn đi theo tôi cho đến khi đưa tôi đến cổng khu dân cư.

Anh ấy mặc một chiếc áo đồng phục màu xanh lam đứng trong làn gió thổi khiến mái tóc bay phấp phới, để lộ đôi mắt phượng sắc sảo tuyệt đẹp.

"Từ giờ trở đi, ngày nào anh cũng đưa em về."

Tình cờ chị tôi đi xuống dưới nhà.

Tôi vội vàng nói: "Trần Vãn Tuệ, đến đây gặp anh rể của em nè."

Tôi và chị tôi chạm mắt nhau rồi nhanh chóng nhận ra điều đó.

Cô ấy tỏ vẻ không tin nổi,ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại giữa 2 chúng tôi.

"Tôi không bao giờ gọi kiểu đó ! Trần Vũ Hân, đồ phản bội, chị thực sự đã yêu đương lén lút với anh ta sau lưng em."

Nói xong, cô ấy hung hăng quay người bỏ đi.

Phong Diêu nhìn xuống tôi: "Trần Vãn Tuệ làm sao vậy ?"

"Đừng lo lắng cho em ấy. Tối nay em sẽ nói chuyện này với em ấy, hai ngày nữa em ấy sẽ thành thật gọi anh là anh rể."

Phong Diêu cong môi cười: "Được, vậy anh sẽ chờ."

_Còn tiếp_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play