Oan gia

01


3 tuần



Chị gái sinh đôi của tôi yêu thầm giáo bá mà không dám theo đuổi.

Thế là tôi tráo đổi thân phận với chị ấy, sau khi theo đuổi được người ta thì lặng lẽ sủi mất.

Ngày nọ tan học đụng phải giáo bá, tôi định giả vờ không quen biết hắn, giây tiếp theo đã bị hắn kéo vào phòng chứa đồ chật hẹp hôn môi, tôi liên tục đẩy hắn: “Anh rể, anh nhận nhầm người..."

Nhưng hắn lại thản nhiên cười: “Nhận nhầm không phải chơi càng vui hơn sao?”

1.

Tôi tên là Trần Vãn Tuệ còn chị gái sinh đôi của tôi là Trần Vũ Hân.

Sau kỳ nghỉ đông, tôi và chị gái đã tráo đổi thân phận .

Chẳng có lí do gì đặc biệt cả , chẳng qua là Trần Vũ Hân, người trong đầu chỉ nghĩ tới tình yêu, đã thích thầm Phong Diêu - một giáo bá trong trường mà chị tôi lại là hội trưởng hội học sinh gương mẫu nên không dám tỏ tình.

Bởi vậy tôi đành phải ra tay giải quyết vụ việc này.

Tôi cắt tóc ngắn lại và để mái giống chị gái tôi.

Không chỉ thế, tôi còn dọn hết lũ quần áo mang đậm phong cách hiphop, tự mình mặc nghiêm chỉnh bộ đồng phục học sinh của chị gái rồi đến lớp.

Khi tôi bước vào cửa, trong lúc đầu óc vẫn còn mờ mịt thì bỗng ai đó gọi tên chị tôi.

Ngay sau đó, một chàng trai gầy nhưng trông khá đẹp trai đã chặn tầm nhìn của tôi: "Trần Vũ Hân."

À đây chắc là giáo thảo của tam trung I - Tống Mẫn và cũng là bạn cùng bàn của chị tôi học kỳ trước.

Tôi đang suy nghĩ xem mình có nên chào hỏi vài câu xã giao hay không thì anh ta đã nói ngay: "Xin lỗi cậu, học kỳ này mình không thể tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu nữa, cậu có thể tìm một người khác ngồi cùng không ?."

Vừa nói xong, một cô gái từ phía sau anh ta bước ra, mỉm cười với tôi và nói: "Thật xin lỗi, Vũ Hân, tôi với A Mẫn đã nhất trí về việc sẽ ngồi cùng bàn với nhau trong học kỳ này mất rồi ."

Thực ra tôi cũng chả quan tâm họ lắm.

"Ồ, thế nào mà chả được, không cần phải thông báo cho tôi đâu."

Ánh mắt của Tống Mẫn tự dưng mở to, tựa hồ như có chút khó hiểu trước thái độ của tôi.

Tôi mặc kệ anh ta, anh ta có phải là mục tiêu công lược của tôi đâu.

Tôi dán mắt vào hình ảnh Phong Diêu đang ngồi ở hàng cuối cùng rồi đi thẳng đến chỗ anh ấy.

2.
Anh ấy ngồi ở hàng cuối cùng.

Bộ đồng phục học sinh đen trắng được anh ấy mặc rất đẹp

Một đôi mắt phượng màu nâu quyến rũ cụp xuống, khiến người nhìn cảm thấy có một loại lãnh đạm như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến anh ấy.

Tôi bước đến bên anh ấy, thì thầm nhẹ nhàng: "Phong Diêu, mình có thể ngồi cạnh cậu không?"

Đám con trai bên cạnh đồng loạt ngước nhìn tôi với đôi mắt đầy bàng hoàng.

"Phải xin lỗi bạn cùng lớp rồi , anh Diêu của chúng tôi thích ngồi một mình."

Tôi nhẹ nhàng ngắt lời: “Hôm nay là ngày khai giảng, mọi người có thể tự chọn chỗ ngồi . Tôi thích chỗ ngồi này, vì vậy tôi muốn ngồi ở đây, có được không?"

"Ơ cậu là chị gái của Trần Vãn Tuệ phải không? Cậu không biết quan hệ giữa em gái cậu với anh Diêu à ?"

Dĩ nhiên là biết rồi , Trần Vãn Tuệ chính thống đang đứng trước mặt bọn mày đây chứ đâu.

Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nói : "Chị là chị, em là em, chúng tôi là hai người khác nhau .Việc của em ấy không ảnh hưởng gì đến tôi."

Ánh mắt Phong Diêu bỗng nhiên ngước lên , nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi mở to đôi mắt hạnh nhân rồi nhìn lại anh ấy một cách chân thành hơn: "Mình có thể không?"

Một lúc sau, bạn cùng bàn mới của Tống Mẫn đi vất đồ vào thùng rác ở góc cuối lớp.

Nhìn qua thì ai cũng nghĩ cô ấy chỉ đi vất rác nhưng thực chất lại là cố ý đi hóng drama.

Lúc đi ngang qua tôi, cô ấy cười chế giễu tôi một cái.

Phong Diêu nói: "Ngồi đi."

Tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi ngay lập tức.

Anh ấy tiếp tục nói: "Cậu có thể làm bạn cùng bàn của tôi với điều kiện là việc này cậu phải nói cho Trần Vãn Tuệ biết.

Tôi đã đoán được anh ấy đang bày trò gì rồi.

Chắc thằng cha này nghĩ khi tôi biết chị gái ngồi cùng bàn với hắn thì chắc chắn sẽ thành công chọc tức tôi.

Nào có ai ngờ, tôi chính là Vãn Tuệ.

Tôi cười thầm trong lòng.

"Được, mình sẽ nói cho em ấy biết."

Lý do tại sao tôi đồng ý tráo đổi thân phận là bởi vì chị tôi nói chị ấy sẽ cho tôi một nửa số tiền mừng tuổi mà chị ấy có.

Ngoài ra, tôi còn định dùng một chút thủ đoạn xấu.

Ban đầu, Phong Diêu và tôi là kẻ thù không đội trời chung bởi vậy mà tôi có cảm giác rất yomost nếu tôi có thể chà đạp tinh thần anh ấy.

Nghe như một chiến công rực rỡ.

Dù sao thì chị gái tôi cũng không mắng tôi đâu.

Mục đích của chị ấy chỉ là để tôi giúp chị ấy có thể theo đuổi được Phong Diêu.

Trong khi đó, mấy huynh đệ của Phong Diêu bắt đầu bàn tán xôn xao, họ giơ ngón tay cái lên:"Bán đứng người thân mà đi theo anh Diêu là một lựa chọn rất sáng suốt!"

"..." Đầu tôi đầy vạch đen.

Tự dưng muốn nổ ra vài kèo để đánh cho mấy thằng này quá nhưng thôi , tôi phải kìm nén kìm nén kìm nén ....

"Cậu không biết à, em gái của cậu lợi hại lắm đấy, chỉ nhìn ánh mắt của cô ta thì tôi liền nổi hết da gà da vịt."

“Cậu thì khác, giọng nhẹ nhàng dịu dàng ...hehe . Trông rất giống chú thỏ con trắng trẻo. "

Tôi không thể chịu đựng được nữa: "Chúng mày nói lại lần nữa..."

Nhưng vào lúc này Phong Diêu nhìn tôi khiến tôi nhận ra rằng lời nói của mình không phù hợp, nhanh chóng sửa chữa.

"...Nếu các cậu cứ trêu mình như vậy, mình sẽ ngại đến mức khóc đấy."

Tôi cúi đầu:"Em gái tôi....Em gái tôi thực sự cũng rất tốt, xin đừng nói xấu sau lưng em ấy như thế, được không ?

"Ah."

Phong Diêu cong môi cười: "Có chỗ nào tốt, cậu nói cho tôi biết thử nghe coi ?"

"Em ấy không chỉ học rất giỏi mà còn hài hước và tốt bụng nữa."

“Hài hước, tốt bụng ”

Anh ấy vừa cười vừa nói, giọng điệu rõ ràng không tin: " Em ấy mỗi lần nhìn thấy tôi đều có thể trợn mắt lên trời, cậu dám gọi đây là hài hước, tốt bụng sao?”

Tôi đứng hình mất nửa giây: “Sao cậu nhớ dai thế , một lần đó chẳng qua là ánh mắt tràn ngập sự tự tin thôi. "

“Không phải chỉ một lần, là mười chín lần.”

[……]

Người này thực sự rất ghét tôi, thậm chí ánh mắt hắn ta bày tỏ thái độ rất rõ ràng.

"Vậy thì bỏ qua ánh mắt đi, chỉ cần nhìn dáng vẻ của em ấy mà thôi, em ấy cũng rất xinh đẹp mà ."

Phong Diêu liếc nhìn tôi: "Cậu và việc tự khen mình có gì khác biệt à?"

Tôi mím môi ngượng ngùng.

3.
"Chẳng qua tôi cũng chỉ nói thật thôi mà."

Buổi học bắt đầu.

Nội dung kiến thức cực kỳ đơn giản.Kiến thức xã hội tự nhiên của chị gái tôi không tốt lắm. Tôi là học sinh ban tự nhiên còn Diêu là học sinh ban xã hội.

Ban đầu khi tôi còn học sơ trung, vị trí số một luôn là của tôi. Nhưng sau khi lên cao trung , anh ấy luôn lấn át tôi khiến tôi rất khó chịu.

        * Sơ trung là cấp 2, cao trung là cấp 3 nha

Trong giờ học, thầy dạy toán kêu một bạn lên bục viết đề bài rồi bắt đầu dùng đôi mắt như hai tia laser để chọn học sinh "may mắn" lên bảng làm bài.

"Phong Diêu , Trần Vũ Hân, hai em lên trả lời hai câu hỏi này."

Lúc đó, Phong Diêu đang ngủ gà ngủ gật.

"Giáo viên yêu cầu cậu đi lên bảng giải toán kìa ."

Anh ấy liếc nhìn tôi: "Không phải thầy ấy cũng gọi cho cậu sao?"

Ồ đúng rồi, bây giờ tôi là Trần Vũ Hân, không phải Trần Vãn Tuệ .

Cũng may tôi nhanh trí: “Tôi biết, chỉ sợ cậu không nghe thấy nên nhắc một cái thôi."

Giáo viên dạy toán trên bục giảng: "Hai em còn chần chừ gì nữa, lên nhanh lên."

4.
Thật ra, câu hỏi này đối với tôi rất đơn giản.

Nhưng điểm của chị gái tôi không tốt, đặc biệt là môn toán.

Trước khi tráo đổi thân phận, tôi lo lắng hỏi chị gái: "Nếu cô giáo trong lớp bắt chị trả lời câu hỏi thì em phải làm sao? Chả lẽ em sẽ tiết lộ thân phận của mình?"

Chị ấy nói với tôi:" Không, giáo viên lớp chị nghĩ rằng thật nhàm chán khi gọi cho chị, bởi vì chị sẽ không bao giờ phạm sai lầm.”

Nhưng nếu tôi được giáo viên gọi lên thì sao?

Giống như bây giờ, tôi rất muốn đưa chị ấy về lại lớp .

Nhưng để không bị lộ, tôi đã lén kéo áo khoác đồng phục của Phong Diêu.

Khi anh ấy nhìn qua, tôi nhanh mồm nói: "Giúp tôi với ".

Phong Diêu phớt lờ tôi, viết nhanh đáp án lên bảng.

Được rồi, tôi quyết định viết bừa một cái gì đó lên câu trả lời.

Lúc này, Phong Diêu đã làm xong, anh ném viên phấn trở lại hộp.

Khi đi ngang qua tôi, tôi nghe thấy anh thì thầm: "Sao không chép đi ?"

5.
Giáo viên toán cau mày khi xem lời giải mà tôi viết. Vẻ mặt như thể tôi đã vẽ một đống phân lên đó.

Thầy ấy thở dài thườn thượt.

Còn sau khi xem những gì Phong Diêu viết thì lại tỏ vẻ hài lòng và ghi một con số 10 to đùng .

Cuối cùng, thầy ấy vẫn không quên giáo dục tôi: "Bạn học Trần Vũ Hân , năng lực tiếp thu kiến thức của em cũng khá tốt. Em cứ thoải mái hỏi ý kiến ngồi cùng bàn với mình , không biết chỗ nào cứ mạnh dạn mà hỏi. "

Phong Diêu không tỏ thái độ gì.

Sau giờ học, tôi lấy một đề toán ra để hỏi anh ấy: "Phong Diêu , cậu có thể nói cho mình biết về cách làm đề này không?"

"Vừa rồi không phải giáo viên đã nói rồi sao?"

"Nhưng mình vẫn không hiểu. Chẳng phải cậu ngồi cùng bàn với mình sao? Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, phải không?"

Anh ấy nhướng mi nhìn tôi và nói: "Cậu nên kêu em gái qua đây dạy học đi. Em ấy không phải là học sinh lớp tự nhiên sao? "

"..." dume , dù không ăn cái mềm thì cũng phải ăn cứng chứ? Đằng này thằng cha này lại cả cứng lẫn mềm đều không.

Nếu bây giờ tôi không phải đang trong thân phận của Trần Vũ Hân thì còn lâu mới có việc tôi cầu xin anh ấy thế này.

May là chị gái đã tìm đến cửa lớp tôi.

Chị ấy gọi tên mình bên cửa sổ: "Trần Vũ Hân , ra ngoài đây em bảo."

Chị ấy trưng ra vẻ mặt lạnh lùng cùng tông giọng chói thét tai.

Đúng vậy, tôi đã dạy chị ấy nói như thế này, bởi vì đây là phong cách Trần Vãn Tuệ.

Tôi vừa đi ra khỏi cửa, chị ấy đã kéo tôi đến lan can, không kịp chờ đợi mà đã lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Thế nào, em nói chuyện với Phong Diêu rồi à?”

“Không chỉ được nói chuyện, em còn trở thành bạn cùng bàn với anh ấy, còn có mấy lần em muốn choảng cho anh ấy một trận.”

Chị gái tôi ôm chầm lấy tôi: “Vậy em phải cố nhịn nha coi như vì hạnh phúc của chị gái mình.”

Lúc này, bỗng có người gọi tên tôi: "Trần Vãn Tuệ ."

"Ơi——" Tôi theo bản năng đáp lại, quay đầu lại thì thấy người đó là Phong Diêu .

"Này em gái, bạn cùng bàn của chị gọi em đó”

Nguy hiểm quá, suýt nữa thì lộ.

Chị tôi làm mặt tỉnh bơ, giả vờ tỏ thái độ lạnh lùng như thường ngày với anh: "Anh gọi tôi làm gì?"

Phong Diêu: "Nghe nói tôi đã bắt nạt chị gái em à? Em có chắc không?"

"Ờ, thì sao? Tôi khuyên anh là hãy đối tốt với chị gái tôi đi .Đừng bắt nạt chị ấy, nếu chị ấy mà khóc thì anh cứ liệu hồn "

Chị gái yêu quý ơi ! Chị đang đào cho em cái hố này hơi to rồi đấy.

Tôi nhanh chóng đẩy chị gái về lớp: "Em, em về trước đi, đừng nổi nóng , nổi nóng mất khôn , nổi nóng mất khôn ."

Vì vậy, chị tôi quay lưng bỏ đi với tốc độ như kiểu đằng sau có kẻ muốn đòi tiền vậy.

"Phong Diêu , đừng quan tâm đến em gái tôi. Em ấy hơi cá tính chút, mình biết cậu sẽ không bắt nạt mình mà."

Anh ấy mỉm cười nhìn tôi.

Lông mày rậm cùng đôi mắt tỏa sáng hơn bao giờ hết, một nụ cười ranh mãnh nở trên đôi môi mỏng của anh ấy:"Đúng vậy, bắt nạt em gái của cậu càng thú vị hơn."

6.
Vừa trở lại lớp học. Tống Mẫn đã đứng ngăn tôi lại.

"Trần Vũ Hân ”

"Có chuyện gì vậy?" Tôi mỉm cười dịu dàng.

“Tại sao cậu phải chạy đến ngồi cùng bàn với người đó?”

Dáng người anh ta cũng khá cao, tôi có thể nhìn thấy dưới cặp kính mang theo ánh mắt dịu dàng đang đè nén một tia khó chịu nhàn nhạt.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi: “Có phải cậu cảm thấy không vui khi mình ngồi cùng với Lí Tiểu Dân đúng không?"

Tôi hoàn toàn không biết người này có mối quan hệ gì với chị tôi.

Trước khi tráo đổi thân phận, chị chỉ nhắc với tôi rằng Tống Mẫn là bạn cùng bàn của chị ấy nhưng bây giờ có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Làm ơn đừng suy nghĩ nhiều, ngồi cùng bàn với ai là quyền của cậu. Cậu có thể tự hiểu điều đó."

Đôi mắt Tống Mẫn hiện lên vẻ mất mát :"Tôi biết cậu cố ý làm tôi ghen tị."

Vẻ mặt anh ta cứng rắn, xoay người rời đi.

Tống Mẫn dường như bị ảo giác.

Anh ta cho rằng tôi và Phong Diêu ngồi cùng bàn chỉ để cố tình chọc tức anh ta.

Tôi thực sự muốn cho anh ta vài cú vào mặt một cách nghiêm chỉnh để anh ta nhận ra vị trí của mình.

Thật đáng tiếc khi tính cách của chị gái tôi được thiết lập nhẹ nhàng nên tôi sẽ không hành động hấp tấp trừ khi thực sự cần thiết.

Tôi quay mặt hướng về chỗ ngồi của mình thì thấy Phong Diêu lười biếng nhướng mi nhìn tôi, như thể đang xem một vở kịch.

_Còn tiếp_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play