15.
Sau khi tạm biệt Phong Diêu, tôi trở về nhà với vẻ mặt nghiêm túc.
Biểu hiện của chị gái cũng rất trang nghiêm.
"Chị ơi, tuần sau đổi lại thân phận nhé, em đã theo đuổi anh ấy thành công rồi."
"Nhưng em phải nhắc chị, anh ấy đã hôn em..."
"Các em đã hôn rồi á !”
Kỳ lạ, sao chị tôi lại kích động như vậy?
"Có chuyện gì vậy chị?'
Trần Vũ Hân hắng giọng: "Không , không sao, cho dù chị rất thích anh ta, chị cũng có thể..."
" Thế à?" Tôi vừa bảo vừa rút điện thoại ra rồi nói tiếp:"Đây là số điện thoại của anh ấy, nhớ kỹ, tuần sau chị có thể cùng anh ta lên lớp."
Tôi thẫn thờ ngồi trong phòng khách, trên môi vẫn còn cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của anh ấy lúc chiều.
Tôi không thể quay lại khoảnh khắc như vậy một lần nào nữa.
Ngay sau khi thứ Hai đến, tôi đã hoán đổi lại thân phận.
Chị tôi thả tóc mái xuống, còn tôi lại vén tóc mái lên.
Ngày hôm sau tôi đến trường như thường lệ và trở lại lớp ban đầu.
Có vẻ như không ai phát hiện ra sự hoán đổi của chúng tôi.
Bỗng nhiên có một bạn học ngồi phía sau bàn của tôi chạy đến , nói:
"Vãn Tuệ , cậu nghe tin gì chưa? Theo những nguồn tin chạy bằng cơm trong lớp mình thì hình như chị gái của cậu đang hẹn hò với Phong Diêu?"
"Chắc vậy."
Thấy tôi bình tĩnh, cậu ta kinh ngạc: "Cậu mặc kệ anh rể cậu là kẻ thù cũ luôn à?"
"Chỉ cần chị ấy thích là được."
Sau một tháng quen biết này, tôi thực sự đã bí mật làm hòa với Phong Diêu.
Giờ ra chơi , tôi đi ngang qua lớp học của chị gái tôi trên đường đến nhà vệ sinh. Những bước chân của tôi vô tình chậm lại, đôi mắt như cố ý nhìn vào bên trong.
Chị gái tôi và Lí Tiểu Dân đang ngồi cùng nhau, hai người họ đang trò chuyện sôi nổi về điều gì đó.
Tuy nhiên, tôi không thấy Phong Diêu.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau tôi
“Làm gì đấy?”
Trên ô cửa kính trong suốt, bóng anh hòa cùng ánh nắng.
Tôi giả vờ bình tĩnh và nói:"Tôi không làm cả, tôi chỉ đi ngang qua thôi."
"Không gọi anh rể à?"
"..."
Ngay lúc này, giáo viên đi ngang qua, nhìn thấy chúng tôi đứng cạnh nhau, lập tức trợn to hai mắt , biểu cảm vô cùng cảnh giác: "Hai em học sinh kia, đây là..."
Phong Diêu nhẹ nhàng nói: "Chúng em đang trao đổi vấn đề học tập."
Giáo viên liền nở nụ cười: "Hai em đều là người thông mình, cần giao lưu nhiều một chút."
16.
Chiều tối hôm nay tôi phải ở lại lớp để trực nhật nên chị gái đã về nhà trước.
Vừa hôm nọ , Phong Diêu còn nói rằng anh ấy sẽ đưa ‘tôi’ về nhà trong tương lai nên có lẽ bây giờ anh ấy và chị tôi đang đi với nhau.
Tôi cố gắng lau sàn hành lang thật nhanh.
Đột nhiên có một cái bóng đen từ từ di chuyển về phía tôi.
Nhìn dọc theo đôi chân mảnh khảnh đó, tôi bắt gặp đôi hồ ly đang híp lại
“Làm gì đ……"
Khi tôi còn chưa nói xong câu, tôi đã bị kéo vào phòng học .
Rồi sau đó là một cú kabedon hoàn hảo.
"Cho anh hôn một cái."
Tôi ra sức lấy tay đẩy người Phong Diêu ra: "Chờ đã, anh rể, anh nhận nhầm người rồi..."
"Em gọi anh là gì ?"
“Anh rể, là em, anh nhìn kỹ đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Em là Trần Vãn…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh ấy đã nhéo cằm tôi rồi hôn lên, nó còn mãnh liệt hơn nụ hôn lần trước.
Cho dù tôi cố sức đẩy như thế nào, anh ấy cũng không nhúc nhích.
Đến khi có tiếng gõ cửa.
"Có người tới, có người tới."
Phong Diêu chỉ đứng cách tôi một khoảng ngắn nhưng anh vẫn giữ chặt tôi trong vòng tay.
"Có ai trong đó không?"
Phong Diêu thì thầm vào tai tôi: "Em sợ gì chứ, cửa đã bị anh khóa rồi."
Ngoài cửa là giọng nói của trưởng nhóm trực nhật hôm nay :"Thật kỳ lạ, Trần Vãn Tuệ đi đâu mất rồi? Sao cô ấy lại vất chổi ở đây cơ chứ? "
Rất nhanh, tiếng bước chân ở ngoài cửa xa dần.
Phong Diêu cười một cách thờ ơ:
"Nếu em nhận nhầm người thì không phải sẽ chơi càng vui hơn sao?"
"Anh...anh là đồ biến thái."
"Tôi không biến thái, em phải biết rõ chứ?"
Phong Diêu để mặc cho tôi đẩy anh ấy ra nhưng khi tôi gần bước tới cánh cửa, anh ấy nhẹ nhàng nói:
" Ngày hôm đó là ai nói với tôi nếu nói dối sẽ là con cún con thế ?"
Một tiếng ong ong chợt vang lên trong đầu tôi.
Tôi không thể phản bác được một câu nào.
Khi đạp xe về nhà, trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ.
Tôi cứ nghĩ mãi về câu cuối cùng anh ấy nói.
“Là ai đã đùa giỡn với tình cảm của tôi trước...”
Vậy là Phong Diêu biết tôi với chị gái đã hoán đổi thân phận?
“Có chuyện gì vậy?”
Chị tôi lo lắng nhìn tôi.
"Chị, Phong Diêu hình như biết được sự hoán đổi giữa em với chị trước đây."
Chị tôi cũng có vẻ lo lắng.
"Đúng vậy, hôm nay khi chị đến phòng học, anh ấy hoàn toàn không để ý đến chị. Lúc chị nói chuyện với anh ấy, em có biết câu đầu tiên anh ấy nói là gì không? Anh ấy nói, chị không phải cô ấy."
"!"
Điện thoại reo lên, là tin nhắn của Phong Diêu.
Trái tim tôi run lên, phải mất một lúc tôi mới ấn vào xem.
"Trần Vãn Tuệ, em còn định không thừa nhận đến lúc nào?"
Giống như việc bị người khác phát hiện làm chuyện xấu, tim tôi đột nhiên đập mạnh.
Không thừa nhận...
"Chị, bây giờ tính sao?"
"Đúng ra là chị không muốn hẹn hò với Phong Diêu, chị nghĩ hai người có thể ở bên nhau, chị không để ý đâu, thật đấy."
"Hả?" Tôi chưa bao giờ mong đợi một câu trả lời như vậy.
"Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, nếu mà em thực sự thích Phong Diêu thì em ở bên anh ấy là quá tuyệt rồi còn gì .Mặc dù khi trước chị đã phải lòng anh ấy nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi.”
Tôi lại nghĩ đến nụ hôn đầy đe dọa trong phòng học lúc chiều.
Tai tôi bắt đầu đỏ và nóng dần lên.
Có nên xin lỗi anh ấy không?
Thật xấu hổ.
Trước đây, mối quan hệ giữa tôi và Phong Diêu luôn trong tình trạng như nước với lửa .Nhưng bây giờ nó đột nhiên trở nên phức tạp.
Tôi nấn ná trên màn hình điện thoại một lúc lâu, không biết phải trả lời gì.
Điện thoại kêu leng keng, là tin nhắn mới của Phong Diêu.
"Chơi đùa tình cảm của tôi lâu như vậy, cảm giác rất thành tựu sao?"
Tôi bồn chồn.
Chị tôi có vẻ rất tự trách mình, chị ấy cứ nói rằng lẽ ra chị ấy phải biết rằng chị ấy không nên nhờ tôi giúp chị ấy đuổi theo Phong Diêu.
"Chị đừng nói như vậy, thật ra lúc đầu em đồng ý là vì muốn trêu chọc hắn, nếu là nam sinh khác thì em sẽ không đồng ý."
Nhưng ai biết được tôi lại từ đào một cái hố chôn mình vào đó.
"Chị nghĩ, Phong Diêu dường như rất thích em."
"..."
"...Làm sao anh ấy có thể thích em được, nếu em không giả vờ dịu dàng và ngoan ngoãn như vậy, anh ấy có lẽ sẽ không bao giờ thích em."
Tôi nhắn tin cho Phong Diêu:
"Nếu anh đã biết hết rồi, tôi thành thật xin lỗi anh. Chúng ta có thể xóa bỏ chuyện lúc trước tôi đuổi theo anh được không?"
Đợi một lúc lâu mà anh ấy vẫn chưa rep tin nhắn của tôi. Điều đó làm tôi bồn chồn, tôi đã ngồi chờ đợi tin nhắn đến tận khuya chỉ đợi được duy nhất có 3 từ.
"Không thể nào."
18.
Ngày hôm sau khi đến trường, tôi nhìn quanh, sợ rằng mình sẽ gặp Phong Diêu ở đâu đó.
Rốt cuộc, chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau nhiều ngày thận trọng, có người hỏi tôi: "Vãn Tuệ, mấy ngày nay cậu lén lút làm gì vậy?"
"Nghe nói chị cậu và Phong Diêu ở cùng nhau, có thật không? Đó là kẻ thù truyền kiếp của cậu, cậu không quan tâm sao?”
“Họ không ở bên nhau, cậu đừng lan truyền tin đồn khi chưa rõ sự tình, chị tôi không hẹn hò với anh ấy.”
“Vậy thì tại sao mình lại nghe người ta nói có hôm vào lúc chiều tối tan học chị gái cậu đã cùng cậu ta vào phòng học dưới chân cầu thang vậy ?"
Tôi vội nói: "Ôi, đừng lo, anh ta không biết rõ về chị gái mình đâu. Và mình cũng không ..."
Đột nhiên bạn học trố mắt nhìn đằng sau tôi.
Tôi quay đầu lại thấy Phong Diêu đang đi gần tới chỗ tôi đứng từ lúc nào không hay biết.
Vẻ ngoài của Phong Diêu thực sự rất bắt mắt, tất cả các cô gái trong hành lang đều đổ dồn ánh mắt vào anh ấy, nhưng anh ấy lại đi ngang qua mà không ngoảnh lại, không thèm vất cho tôi một cái liếc mắt nào.
Có vẻ như họ không biết nhau.
Hãy nhìn vào thái độ của anh ấy.
Tôi nghĩ Phong Diêu đã thấy tin nhắn của tôi vào ngày hôm đó và chủ động giữ khoảng cách với tôi.
19.
Tuy nhiên, trong thời gian nghỉ giữa giờ vào buổi trưa.
Điện thoại của tôi rung lên.
Phong Diêu gửi cho tôi một tin nhắn: "Đi vào phòng học trống ở tầng trên cùng bên phải, lên đó tìm tôi."
"Gì?"
"Tôi có vài vấn đề về học tập muốn nhờ em tư vấn."
"..."
Chó mới thèm tin mấy cái lí do vớ vẩn ấy.
Tòa nhà giảng dạy tầng trên hôm nay lại yên tĩnh lạ thường.
Các phòng học đó thường được sử dụng làm phòng học chất lượng khi có các kỳ thi quy mô lớn.
Tôi đẩy cửa vào, Phong Diêu đã đứng ở ngay đó, bức rèm gần hành lang được kéo chặt, bóng dáng anh ấy nửa sáng nửa tối.
"Hỏi cái gì..."
Khi tôi đang nói, Phong Diêu kéo lấy cánh tay và ôm tôi vào lòng, dụi cằm vào đỉnh tóc tôi.
Tôi giơ tay túm lấy áo của anh, không kéo cũng không đẩy, dù sao người bị oan cũng là tôi.
"Anh không muốn hỏi tôi một câu nào sao?"
"Không có câu hỏi nào cả, đó chỉ là lí do anh bịa ra cả thôi."
"..."
"Em không xin lỗi cũng chả thèm đi dỗ anh. Anh không biết chị gái của em có tốt hay không nhưng anh hiểu rất rõ em."
Anh siết chặt vòng tay ôm lấy tôi: "Đừng đẩy anh ra. Em đừng quên em là người theo đuổi anh. Nói bỏ thì bỏ sao? Trái tim em làm bằng đá à?"
"Nhưng anh cũng biết rằng tôi chỉ làm việc hộ cho cho chị gái mình..."
"Anh không quan tâm, ngày đó chính em đã bảo ai nói dối là con chó.”
Phong Diêu buông người tôi cách xa ra một chút, cúi đầu nhìn tôi, khuôn mặt hiện lên sự bất lực cùng ủy khuất, nói: "Vậy để anh làm cún con đi, em đừng không cần anh."
Tôi chưa thấy hình ảnh anh ấy như thế này hồi trước.
Tôi chỉ thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Phong Diêu khi đánh người một cách thô bạo. Nhưng bây giờ, dáng vẻ đau khổ giống như một chú cún lớn gục đầu xuống đầy ủy khuất.
Tôi lại mềm lòng.
"Được, được, em cần anh, cần anh là được."
“Ok!” Phong Diêu thu lại vẻ buồn bã và mỉm cười gian xảo: “Vậy hôn anh một cái đi.”
"Hả?"
Đây có được gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách không?
Tôi hôn lên mặt anh.
"Không được. Qua loa quá ."
"Còn chưa đủ sao?"
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi kéo tôi ngồi lên đùi anh, tôi nắm lấy gấu áo đồng phục của anh ấy.
Phong Diêu nhéo nhẹ má tôi và cúi đầu xuống hôn tôi.
Những chiếc lá ngoài cửa sổ đung đưa xào xạc trong gió hạ.
"Anh thường trực ban trong phòng này nên chúng ta sẽ gặp nhau ở đây để thảo luận về các vấn đề học tập trong tương lai."
"Được, nhưng bây giờ em muốn nghỉ trưa."
"Nghỉ trưa tại đây với anh luôn đi."
20.
Vì vậy, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, chúng tôi đều gặp nhau trong lớp học trống này.
Mỗi người đều có mang bài tập và giấy tờ đến.
Nói cho sang thì là "bàn về vấn đề học tập".
Chúng tôi đã cùng nhau làm bài kiểm tra đầu vào đại học trong 5 năm trở lại cùng với mấy đề minh họa. Gặp câu nào khó là hỏi thẳng anh ấy.
Một số bạn học trong lớp đều nghĩ rằng tôi và Phong Diêu vẫn còn trong tình trạng thù địch.
Ngoại trừ chị gái tôi.
Chị ấy bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng.
"Yên tâm đi, có chị ở đây, nếu có con nào khác muốn đào tường của em thì chị sẽ cấp báo ngay lập tức cho em biết."
Nói xong, chị ấy ngượng ngùng cười: “Sau này chị không đi cùng em về nhà, để Phong Diêu đưa em về nhá.”
"Nhưng chị đi về một mình sẽ không an toàn cho lắm."
"Chị cũng có người đưa về cơ mà. Lệ Dương đó , chắc hẳn em cũng biết."
"???"
Tất nhiên là tôi biết.
Lệ Dương - bạn thân của Phong Diêu. Đó là một anh chàng đẹp trai với cái đầu cắt cua.
Lần trước anh ấy đã giúp tôi chửi Tống Mẫn nên tôi cũng có ấn tượng tốt về anh ấy.
Bên cạnh đó,sau giờ học, mỗi khi tôi muốn tìm Phong Diêu, Lệ Dương sẽ tự động dọn sạch ‘những bóng đèn’ và giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tôi thở dài: "Hôm nay em mới phát hiện chị lại ba phải như vậy, thay đổi mục tiêu nhanh như gió. Nói cho em biết, hai người quen nhau từ khi nào? Anh ấy hay chị tỏ tình trước?"
Chị tôi mơ hồ: “Chỉ là mới gần đây thôi, chắc là anh ấy theo đuổi chị.”
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng tôi không nghĩ ra sai ở đâu.
Quên đi, tôi quá lười để nghĩ về nó.
_Còn tiếp_