Thẩm Khanh có chút khó xử, quay đầu lại nhìn Hiên Viên Linh, liền thấy hắn thản nhiên, đặt sách sang một bên: “Vẫn còn oán trẫm?"
Liền có ai dám nói oán giận?
Nhưng không thể cứ để như vậy được, Thẩm Khanh tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó dường như lại minh bạch, lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Thần thiếp không dám.”
Hiên Viên Linh nhìn nàng ngay cả hắn hỏi, oán cái gì cũng không biết, thấy rõ là thật sự không có oán giận, trái lại hơi mím môi.
Trông thấy nét mặt hoang mang của nàng thế nhưng vẫn toát ra vẻ mị hoặc, nhìn thôi cũng thấy vui tai vui mắt. Thế là liền trêu nàng: “Là không có hay vẫn là không dám?”
".........."
Đề tài này không bỏ qua được phải không?
Thẩm Khanh phỏng đoán cũng biết nam chính tính khí không tốt, cũng biết nam chính không phải là không có đầu óc, suy nghĩ một chút nói: “Hôm qua là có chút sợ, cho rằng hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ thần thiếp, nhưng tối nay hoàng thượng lại triệu thần thiếp, thần thiếp là minh bạch .”
“Minh bạch điều gì?"
Thẩm Khanh mím môi, vui vẻ nói: “Hoàng thượng không phải có ý lạnh nhạt thần thiếp, cũng không phải chán ghét thần thiếp. Đêm qua thật sự có chính sự.”
Hiên Viên Linh nhìn biểu tình vui vẻ của nàng, mặt mày cong cong càng thêm diễm sắc. Cần cổ thon dài của nàng bị che khuất dưới chăn gấm, cái gì đều không thấy. Đôi mắt hơi chớp.
“Đứng lên."
"Thần thiếp……" Cái gì cũng không mặc a.
Hiên Viên Linh liền nhìn nàng như vậy.
Thẩm Khanh trong lòng thầm chửi, chết tiệt, hoàng đế cũng cợt nhả a.
Nàng e lệ nhìn, hàm răng khẽ cắn, sóng mắt lưu chuyển, trên gương mặt một mảng đỏ ửng, nhưng vẫn cố chống thân ngồi dậy. Nàng vừa ngồi dậy, chăn trên người tự nhiên liền rơi xuống. Thẩm Khanh cẩn thận liếc nhìn Hiên Viên Linh.
Tiểu cô nương lần đầu thị tẩm, không rõ là điều vẫn có thể hiểu.
Cằm Hiên Viên Linh hơi nhấc, nhắc nhở một câu: “Hầu hạ trẫm cởi áo.”
Thẩm Khanh không phải không nhìn thấy phản ứng của Hiên Viên Linh, rốt cuộc khoảng cách gần như vậy, đều nhận ra, hiện tại còn phải giả vờ như không có việc gì, muốn nàng cởi áo?
Cứ như vậy giả vờ?
Được thôi, hắn muốn giả vờ, nàng liền phối hợp.
Thẩm Khanh cắn môi, giúp hắn thoát ngoại bào, ngón tay hơi run, cởi ra nút áo đầu tiên, nàng liền thở phào một hơi.
Hiên Viên Linh vừa mới bắt đầu bất quá chỉ nghĩ thoáng nhìn ngọc thể của nàng.
Khi vừa tới gần, thân thể trắng như tuyết của nàng hoàn toàn hiện ra, hắn nhìn đến chói mắt nhưng Thẩm Khanh lại thật sự biết cách hành người, rất lâu mới cởi được một nút áo.
Cố tình trêu chọc hắn?
Hiên Viên Linh đè nén sự khó chịu, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy Thẩm Khanh biểu tình khó xử, lúc này đang tha thiết nhìn chằm chằm vào nút áo trên long bào của hắn. Cứ như vậy một lúc vẫn chưa thể cởi ra, đang cùng long bào phân cao thấp.
Vốn là xinh đẹp, hiện tại liền thêm chút ngây thơ.
Sự khó chịu trong lòng nam nhân giảm đi một ít. Nhìn ra Thẩm Khanh không phải thật sự cố ý trêu chọc hắn .
Thẩm Khanh vừa mới bắt đầu là giả vờ, nàng cởi nút áo chậm lại. Nam nhân nếu dễ có được liền không nhớ kỹ.
Nhưng nàng chỉ là muốn cho Hiên Viên Linh kiên nhẫn một chút, có thể nhớ sâu một chút, chứ không phải là muốn tìm đường chết.
Đến khi nút áo cuối cùng được cởi ra, nàng tựa như vừa hoàn thành được một việc gì khó nhằn, nhìn Hiên Viên Linh lanh lảnh nói: “Cởi xong xuôi."
Sự ngây thơ cùng mị hoặc ngày đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nam nhân.
Hiên Viên Linh lúc này thật có chút không kìm nén được. Trước khi lên ngôi, Hiên Viên Linh cũng từng thấy qua rất nhiều mỹ nhân, thậm chí cũng đã có con nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một người chúng tinh phỏng nguyệt như Thẩm Khanh.
"Qua đây." Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Linh nhìn chằm chằm Thẩm Khanh.
Trong lòng Thẩm Khanh, cẩu hoàng đế đều đã như vậy, vẫn muốn tiếp tục giả vờ? Nàng còn phải chủ động qua đấy?
Thẩm Khanh hôm nay tới, đã hạ quyết tâm không thể tạo sai lầm trong lần đầu thị tẩm cũng không thể công cốc trở về, nếu không nàng ở hậu cung còn có thể sống thế nào?
Hiện tại, nàng chính là muốn câu người tới tay. Lúc này, hắn còn thật sự cho nàng cơ hội, liền hắn muốn giả vờ, nàng cũng giả vờ.