Lý ma ma bên này đáp ứng, Thu Lộ liền cao hứng, chốc lát đã đi tới trước mặt Thẩm Khanh khóc lóc.
Nàng nói thập phần tha thiết chân tình: “Nô tì vào cung một thời gian liền được Lý ma ma dìu dắt. Hôm nay, bà ấy tới tìm nô tì nói bên mình thiếu người liền muốn hỏi xem nô tì."
Thẩm Khanh xém chút nữa nữa đã bật cười.
Lúc trước nhìn ra Thu Lộ không an phận, không nghĩ đến nàng còn là một người quyết định thật nhanh. Nàng chỉ vừa bị nâng về cung không lâu, nàng ta bên này liền muốn chạy lấy người .
Thẩm Khanh cũng nói tới chân thành: “Ta biết ngươi theo ta không dễ, chuyện này không thể trách ngươi.”
Thu Lộ còn tưởng rằng ít nhất cũng phải bị mắng một trận, đâu biết Thẩm Khanh lại nói như vậy.
Ra khỏi Chiêu Hoa cung, trong lòng Thu Lộ thế nhưng không cảm thấy tính tình Thẩm Khanh thật tốt, trái lại liền cảm thấy con người này chỉ sợ là không dễ trở mình. Tính tình này ở trong cung, còn không phải là ai cũng có thể tới giẫm hai chân?
Tức thì cảm thấy ly khai Thẩm Khanh là quyết định đúng đắn.
Thẩm Khanh cũng không hỏi Xuân Hoa nghĩ như thế nào. Tình huống hiện tại, cung nhân nào vẫn tiếp tục lựa chọn ở lại, nàng liền còn có một phân tình nghĩa, Thẩm Khanh âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Khanh bởi vì chuyện thị tẩm mà ly khai được Thu Lộ.
Vừa tới đêm, Hiên Viên Linh bên này xử lý chuyện triều chính xong, lại là thời điểm lựa chọn bài tử thị tẩm.
Cung nhân Kính Sự phòng đưa đến sáu bài tử đầu tiên lên, Hiên Viên Linh vừa lướt xem qua, đột nhiên nói một câu: “Hôm qua liền đưa nàng trở về?”
Vương Đức nhất thời không kịp phản ứng, vẫn Triệu Hải nhắc nhở một câu: “Thẩm lương nhân cũng là lần đầu tiên được truyền đến thị tẩm, lại là bị nâng trở về.”
Vương Đức vừa nghe hoàng thượng thế nhưng còn nhớ tới nàng.
Trong cung, nữ nhân nói nhiều còn không nhiều, nói thiếu cũng phải mười mấy người. Nhưng chưa được thị tẩm vẫn có thể khiến hoàng thượng nhớ tới, đây không phải là nói vẫn còn lần tới ư?
Triệu Hải nhắc nhở một câu, Vương Đức liền hiểu ý, nghe Hiên Viên Linh nói: “Hôm nay liền chọn nàng đi."
Vương Đức liền híp mắt.
Hôm qua là tiểu thái giám của Kính Sự phòng truyền lệnh. Hắn nghĩ tới chuyện hôm nay liền nói với Tiểu Xuân Tử bên cạnh mình: “Đi, cấp Thẩm lương nhân chỗ ấy truyền lời, nói nhiều vài câu nịnh nọt, nàng hôm qua bị nâng trở về, trong lòng chỉ sợ là bị dọa tới. Ngươi nhiều nói hai câu hay ho, trong lòng nàng chắc hẳn sẽ cảm kích ngươi. Cơ hội này nhưng là khó có được.”
Tiểu Xuân Tử vừa nghe lập tức đáp: “Đa tạ sư phó nhắc nhở.”
Sau đó liền nhanh chóng hướng tới chỗ Thẩm Khanh báo tin.
Thẩm Khanh bên này trong lòng nghĩ là khả năng có thể có vẫn còn cơ hội thị tẩm, lại không nghĩ đến lại tới nhanh như vậy. Đây chẳng phải là bù đắp cho sự sỉ nhục ngày hôm qua của nàng? Ít nhất, cẩu hoàng đế này vẫn còn chút tình người.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, nhất là tiểu thái giám nói lời cũng rất dễ nghe, Thẩm Khanh cũng có thể nghe một chút. Đáng tiếc là Thẩm Khanh vẫn là không có bạc để thưởng cho hắn.
Sau đó, Thẩm Khanh chuẩn bị một hồi giống hệt hôm qua, lại là bị người nâng đến long sàng. Thế nhưng hôm nay liền cùng hôm qua bất đồng. Thời điểm nâng qua đây, Thẩm Khanh nhìn một cái thì thấy trên long sàng, Hiên Viên Linh đang dựa vào gối, tay cầm cuốn thư.
Nàng vừa được thái giám thả xuống, xong việc liền đi ra ngoài, xung quanh bỗng yên tĩnh trở lại.