Lâm Khê đưa tay nhận khăn, rời khỏi ngực Lương Triệu Thành, lấy khăn lông lau mặt, khịt khịt mũi, cười nói: “Ừm, cháu không sao, chỉ là cháu có hơi nghĩ lại mà sợ.”
“Còn không phải sao?”
Thím Ngô cũng tán đồng: “Ngẫm lại việc này chúng ta cũng nghĩ mà sợ thật sự. Có điều giờ không phải không sao rồi sao? Cho nên thím nói này, sao không gọi đứa nhỏ này là bé Phúc cho được, nhờ có con các cháu đấy.”
Lâm Khê nhếch môi cười.
Cô không nói gì, cho dù là không có bé Phúc, không không không, cho dù là không có đứa con này, cô cũng sẽ không để anh đi chuyến bay kia.
Nhưng trong lòng cô vui mừng nên thuận theo thím Ngô: “Thật may mắn, như ý cát tường mà, hay là gọi Tường Tường hoặc là bé Tường đi.”
“Vậy cũng được.” Thím Ngô đồng ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play