Nhưng đó là từ một năm trước, trải qua một năm này, Lương Triệu Thành đã hoàn toàn tùy ý cô, mặc kệ cô làm gì thì làm.
Có một lần đi dạo còn gặp được Phó Vân Lương.
Phó Vân Lương nhìn thấy Lâm Khê thì cực kỳ vui vẻ, nói chuyện với cô: “Tập tranh của em tôi đã nhận được rồi, bản gốc của chúng hẳn là còn ở Tân An đúng không? Tôi sẽ chọn ra vài bức ra từ trong tập tranh, em xem có thể gửi bản gốc tới đây cho tôi được hay không, thầy của tôi cũng nói cực kỳ phù hợp với để trưng bày triển lãm vào tháng mười và cuối năm của chúng tôi.”
Hai người cùng nhau nói về tập tranh và cuộc triển lãm tranh một hồi lâu.
Đương nhiên toàn bộ hành trình hai người cũng không có bỏ qua Lương Triệu Thành, Phó Vân Lương là thực sự thích Lâm Khê, nhưng lại là kiểu thích đối với những người học sinh có thiên phú, yêu ai yêu cả đường đi. Anh ấy đối với Lương Triệu Thành cũng rất nhiệt tình, tỏ ra rất vui lòng theo chân vợ chồng bọn họ làm bạn bè, khiến Lương Triệu Thành cảm thấy, người này làm như bọn họ rất thân quen hay gì.
Lâm Khê cảm thấy phản ứng của Lương Triệu Thành rất buồn cười.
Tuy buồn cười nhưng cũng cảm thấy thực có lỗi với anh, cô nói với anh: “Ở trường học chỉ có đi học, hoặc là đến phòng vẽ tranh mà thôi, đều là những nơi có rất nhiều học sinh, em sẽ không lén lúc tiếp xúc gì đó với anh ấy. Còn có triển lãm tranh kia, thật ra em chủ yếu chỉ cần chọn một vài bức tranh rồi treo ở chỗ triển lãm có vị trí tương đối tốt là được, cũng sẽ không tiếp xúc gì nhiều với anh ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT