Tôn Văn Anh cười mà nói với thím Thu, thái độ cũng là kiểu thân mật đối với người nhà, nên tuy rằng là bị phản lại lời nói, nhưng thím Thu cũng không bực mình. Ngược lại oán trách mà cười, xoay người đi tới giá giày, cầm mấy đôi dép lê bông để xuống dưới rồi nói: “Được, được rồi, mau tiến vào đi, mấy đôi dép này đều là chuẩn bị riêng cho các cháu cả đấy, đồ mới hết.”
Lương Triệu Thành nhìn qua, đúng thật là đồ mới.
Anh đưa đống lễ vật đang xách trên tay cho thím Thu, nói “vâng”, nhưng cũng không lập tức mang dép vào, mà lại nghiêng đầu nói một câu gì đó với Lâm Khê và Trần Dã. Sau đó chờ Lâm Khê và Trần Dã cởi khăn quàng cổ cùng áo lông vũ xuống, duỗi tay cầm giúp bọn họ rồi vắt lên trên giá áo, sau đó mới đi đến chỗ thím Thu, lấy từ chỗ thím Thu hai đôi dép, một lớn một nhỏ, sau đó lại đưa cho Lâm Khê và Trần Dã. Nhìn hai người đổi dép, còn tận tình cất hai đôi giày mà hai người cởi ra, để lên giá giày, chờ Lâm Khê đổi dép xong, lúc này mới tự mình đi đổi giày.
Mọi người: ???
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc tột đỉnh.
Cái người cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô gái và cậu bé kia, thật sự là Lương Triệu Thành mà bọn họ quen biết sao?
Trong lúc này mọi người giấu không được vẻ mặt phức tạp mà đánh giá Lâm Khê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT