Chu Tiếu Tiếu bị người khác kéo đi, nên mất đứng không vững mà ngã xuống đất rồi làm vỡ tách trà trên tay, lòng bàn tay cô ta bị cứa một vết rất sâu và máu chảy khắp sàn.
Thẩm Yến Chiêu nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu bị thương qua cửa kính của phòng họp.
Mọi người đều nhìn theo, anh ném tài liệu ở trên tay đi rồi đẩy cửa bước tới, một tay kéo Chu Tiếu Tiêu vào lòng.
Giọng anh lạnh lùng quát:
- Chết tiệt, ai đã làm cô ấy bị thương?
Người đồng nghiệp tốt bụng đó lùi lại hai bước, sắc mặt bị dọa sợ mà tái nhợt đi.
Tôi cười khẩy nói:
- Là tôi làm, và cô ta cũng đáng bị như vậy.
Chu Tiếu Tiếu lườm tôi, rồi òa khóc lớn:
- Đúng vậy, là em đáng đời! Ai bảo em đã yêu phải người không nên yêu, bị người khác chửi là tiểu tam, là nhân tình.
- Nhưng anh Thẩm chỉ cần anh cũng yêu em, thì em sẽ ở bên cạnh anh cả đời và không ai có thể chia cắt được em với anh.
Cô ta khóc trông đáng yêu như vậy, ngay cả khi nói ra những câu hoang đường thì cô trông thật can đảm và kiên quyết.
Thẩm Yến Chiêu bị cô ta chọc cười, anh giơ tay lau nước mắt và dỗ dành cô ta:
- Ngoan nào, em khóc thành con mèo rồi.
Anh đối xử với cô ta, thực sự rất đặc biệt.
Tôi cụp mi xuống chẳng muốn nhìn thêm nữa, chỉ nói với Thẩm Yến Chiêu:
- Sinh nhật năm nay, em muốn có 50 vạn.
Nói ra thì thật nực cười, chúng tôi là vợ chồng nhưng ngay cả thông tin liên lạc cũng không có.
Ngoại trừ việc xin tiền, thì tôi sẽ không bao giờ chủ động tìm anh.
Trước khi kết hôn, chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi, thứ anh muốn là cơ thể của tôi còn thứ tôi muốn chỉ là tiền của anh.
Thẩm Yến Chiêu luôn căm hận vì tôi là loại gái đào mỏ.
Nhưng lúc trước, chỉ cần tôi mở lời thì cho dù là bao nhiêu tiền, anh cũng đều sẽ cho tôi chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít đi.
Duy chỉ lần này, anh mỉm cười nhìn tôi, nụ cười rất lạnh lùng rồi anh thong thả ung dung nói:
- Muốn có tiền, được thôi.
- Nhưng An Manh, trước tiên cô nên để cái đầu cao quý của mình cúi xuống mà nói một câu xin lỗi với Tiếu Tiếu đi.
Thẩm Yến Chiêu lại muốn dùng 200 vạn để mua lấy lòng tự tôn của tôi, và mua cho Chu Tiếu Tiếu một lời xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên, anh dùng tiền để sỉ nhục tôi vì một người phụ nữ khác.
Tôi chậm rãi siết chặt tay thành nắm đấm, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
Tôi chịu đựng cơn đau đột nhiên xuất hiện trên cơ thể, và quay người bỏ đi.
Tiền, tôi không cần nữa.
Tôi bỗng nhiên rất tò mò về Thẩm Yến Chiêu.
Nếu như có một ngày, anh biết rằng số tiền ấy có thể giúp tôi sống lâu hơn một chút, anh biết trước khi chết tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu sự đau đớn.
Thì anh sẽ có vẻ mặt ra sao nhỉ?