Nghe người khác nói rằng Thẩm Yến Chiêu rất yêu rất yêu tôi, Chu Tiếu Tiếu bĩu môi không phục rồi khinh khỉnh liếc mắt nhìn tôi.
Cô ta mang đến cho tôi một tách trà, rồi nhỏ nhẹ hỏi tôi:
- Chị Manh Manh, sao sếp lại nỡ để chị đợi lâu như vậy nhỉ?
- Thật kỳ lạ, trước đây mỗi khi em tìm anh ấy cho dù bận đến đâu, thì anh ấy luôn ưu tiên ở bên em trước, anh ấy còn nói rằng em là người quan trọng nhất.
- Em còn cho rằng anh ấy đối xử với những người phụ nữ khác cũng chu đáo như vậy…
Cô ta híp mắt cười ngọt ngào, dáng vẻ lúc cười ấy rất giống khi tôi còn trẻ.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, Thẩm Yến Chiêu quả thực đối xử với Chu Tiếu Tiếu rất đặc biệt.
Xung quanh anh có vô số người tình, anh coi bọn họ như công cụ để chọc tức tôi, mỗi tối anh đều mang một người phụ nữ khác trở về nhà, để thử phản ứng của tôi hết lần này đến lần khác.
Thẩm Yến Chiêu chưa bao giờ dây dưa lâu với họ, có thể là một hai ngày hoặc là mười ngày hay nửa tháng, anh luôn nhanh chóng cảm thấy “chán”.
Duy chỉ có Chu Tiếu Tiếu, là Thẩm Yến Chiêu bao nuôi cô ta ở bên ngoài, cùng cô ta đi ăn, đi mua sắm và xem phim.
Bọn họ giống như một cặp đôi bình thường đang yêu nhau, Thẩm Yến Chiêu cho cô ta tiền bạc và cả tình yêu.
Tôi nhìn Chu Tiếu Tiếu, mỉm cười với cô ta và dịu dàng hỏi:
- Cô quan trọng như vậy, sao Thẩm Yến Chiêu lại nỡ để cô làm tiểu tam đáng xấu hổ như thế.
- Cô phải thuyết phục anh, ly hôn với tôi càng sớm càng tốt, để còn cưới cô về nhà chứ.
Sắc mặt của Chu Tiếu Tiếu đột nhiên thay đổi, cô ta thẹn quá hóa giận hạ giọng khẽ chửi tôi:
- Người không được yêu mới là tiểu tam, còn chị mới là cái người dư thừa ấy!
- Không phải chị chỉ ỷ vào việc gặp được anh Thẩm sớm hơn em mấy năm sao? Nhưng bây giờ chị vừa già vừa xấu, chị lấy thứ gì để tranh giành với em…
Đồng nghiệp của cô ta chắc sợ tôi sẽ tức giận, nên nhanh chóng tiến đến giữ lấy cánh tay và kéo cô ta đi.
Thực ra, tôi chẳng sao cả.
Tôi đã sớm tự hứa với mình rằng, sẽ không tức giận hay buồn vì Thẩm Yến Chiêu nữa.
Càng không vì anh mà ghen tuông với người phụ nữ khác.
Anh không xứng.