Chẳng lẽ cô đổi mệnh rồi sao?
Vưu Cầu Cầu bạo gan suy đoán, nhưng mà lại nhanh chóng bỏ ý nghĩ này đi.
Xui xẻo nhiều năm rồi, sao có thể bảo đổi mệnh là đổi được chứ.
Đây có thể chỉ là chiến lược của kẻ địch, làm cho cô hạnh phúc trước rồi sau đó ném cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Nếu như thật sự tin, không bình tĩnh, vậy loại chênh lệch này mới kích thích người, cũng may cô nhìn thấu.
Bên kia, sau khi trải qua chuyện này Thịnh Thời Quân cảm thấy tuy rằng nghệ sĩ này nhà mình không tiến bộ, nhưng lại rất may mắn, chợt nghe được Vưu Cầu Cầu nhỏ giọng bíp bíp.
“Cho dù được chọn, nhưng chỉ cần chưa được phát sóng thì sẽ có rất nhiều điều không chắc chắn, lỡ như giữa chừng đổi vai hay bộ phim thậm chí sẽ không được phát sóng, mấy chuyện này khó nói lắm.”
Thịnh Thời Quân: "...”
Anh buồn bực, có ai lại tự nguyền rủa mình như thế này không cơ chứ?
Lại còn nói ra trước mặt cấp trên nữa.
Nếu mà những người khác nói ra lời này thì có thể xem là khiêm tốn không kiêu căng, nhưng một nhân vật bình hoa trên mạng có gì mà phải khiêm tốn với không kiêu căng cơ chứ.
Cô đây chính là không tiến bộ, không có tham vọng.
Dưới ánh mắt chết chóc của Thịnh Thời Quân nhìn chằm chằm, Vưu Cầu Cầu cũng nhận ra mình như vậy có vẻ không tốt lắm, dù sao ông chủ nhất định hy vọng nghệ sĩ nổi tiếng để kiếm được nhiều tiền, tuy rằng cô chắc chắn sẽ không làm được.
Cô quyết định thay đổi đề tài.
“Tổng giám đốc Thịnh, sao anh lại tới đây, là đoàn làm phim gọi điện thoại cho anh sao?”
Lúc nãy Vưu Cầu Cầu đi ngang qua mơ hồ nghe được giám đốc Thịnh nói chuyện với nhân viên sân khấu.
Thịnh Thời Quân lười vạch trần đối phương đang nói lãng sang chuyện khác, trả lời: "Ừ, bọn họ không nói rõ, tôi còn tưởng cô xung đột với người khác.”
Vưu Cầu Cầu: "Anh tới nhanh thế.”
Người kia vừa mới được xe cứu thương đưa đi thôi.
Cô cũng có chút cảm động và nghĩ lại liệu lúc nào mình cũng cứ gọi ông chủ mới là Chu Bái Bì có phải hơi quá rồi không, tuy rằng anh quả thật là Chu Bái Bì, ngay cả năm ngàn tệ tham gia chương trình cũng không phải do anh bỏ ra, nhưng ông chủ có thể vì nghệ sĩ cấp dưới tự mình xuất hiện như vậy cũng không nhiều lắm.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thịnh Thời Quân: "Dạ dày của con khỉ nhà ông Lý trong công ty không tốt lắm, vừa vặn đang điều trị ở bệnh viện thú y gần đây.”
Vưu Cầu Cầu nghe đến đó thì hiểu ra: "Ồ, rối loạn tiêu hóa à.”
Con khỉ của nhà anh Lý quả thật có rất nhiều bệnh vặt, cứ cách ba ngày hai bữa Vưu Cầu Cầu lại nghe anh Lý oán giận nó lại bị tiêu chảy.
Cùng lúc đó, có một con khỉ bị tiêu chảy thôi mà ông chủ cũng chạy theo, Vưu Cầu Cầu lại có thêm một hiểu biết mới- -
Có lẽ không phải là ông chủ muốn đích thân đến đây.
Mà khả năng cao là anh không có người để sai.
Dù sao Vưu Cầu Cầu cũng chẳng thấy nhân viên nào trong lần khai trương công ty, ông chủ mới hình như làm hết công việc của cả ông chủ và người đại diện.
Vưu Cầu Cầu nói trắng ra khiến bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Thịnh Thời Quân cũng không phản bác, bởi vì đó là sự thật.
Vẫn là Thịnh Thời Quân phá vỡ sự yên tĩnh này, anh cảm thấy mình không nên tiếp tục thảo luận về chủ đề khỉ tiêu chảy với nghệ sĩ của mình.
Nói mấy chuyện này đâu có ý nghĩa gì.
“Bây giờ còn có việc gì nữa không?”
“Có cần tôi cho cô đi nhờ một đoạn không?”
Thật ra Thịnh Thời Quân chỉ lễ phép mời vậy thôi, nhưng mà Vưu Cầu Cầu lại nhanh chóng gật đầu.
“Có.”
Có xe chuyên dụng miễn phí để đi, ai mà nỡ từ chối chứ, Vưu Cầu Cầu cũng lười đi bộ, cũng không biết liệu ở đây có bắt được xe không nữa.
…
Khi xuống lầu, thấy ông chủ mới lái xe ra, nhìn logo bình dân trên đầu xe, quan điểm lúc nãy của Vưu Cầu Cầu đã được xác nhận.
Đừng thấy ông chủ mới trông có vẻ ưu tú và giàu có nhưng thực tế có lẽ anh thực sự không có tiền.
Điều đó không có nghĩa là Vưu Cầu Cầu cảm thấy lái chiếc xe bình dân sẽ không tốt, giá cả kinh tế thực tế cao hơn, nhưng ông chủ lái thì có vẻ không phải như vậy, trước hết chưa nói đến những người lái Lincoln, Rolls Royce, Ferrari, chỉ có ông chủ mở cửa hàng hoa quả trước cửa khu dân cư Vưu Cầu Cầu cũng đều lái BMW đấy.
Vưu Cầu Cầu chui vào ghế sau xe, rồi nói cho Thịnh Thời Quân tên khu dân cư nhà mình.
Lên xe rồi Vưu Cầu Cầu mới nhớ ra, cô đang ở trong một không gian kín với sếp, có phải cô cũng nên làm chút gì đó không nhỉ?
Ngay từ đầu Vưu Cầu Cầu còn có vẻ hơi căng thẳng, nhưng mà sau đó cô mới phát hiện ông chủ mới đang tập trung lái xe mà không nói một lời nào, cũng không có ý định trò chuyện với mình, Vưu Cầu Cầu cũng trầm tĩnh lại.
Trong xe bật điều hòa, nhiệt độ rất thích hợp, Vưu Cầu Cầu suy nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Pitt.
Pitt chính là người đại diện trước của Vưu Cầu Cầu, người đã chê bai cô là bùn nhão đỡ không thể trát tường, là cái hàng rong, cuối cùng lại chuyển công ty khác.
Đầu tiên Vưu Cầu Cầu gửi cho anh ta bức ảnh mình đang cầm huy chương trong chương trình <<Dũng cảm tiến về phía trước>>, rồi lại thêm bớt chuyện mình đã nhận được một vai diễn trong một bộ phim chiếu mạng, sau đó chỉ rõ mục đích.
[Anh có thể phát sóng truyền hình trực tiếp ăn cứt được rồi đấy.]
Cô còn bổ sung [hai lần.]
Bên kia nhanh chóng trả lời lại, anh ta gửi liên tiếp ba dấu chấm than, dấu chấm than cực lớn thể hiện tâm trạng anh ta đang mất bình tĩnh.
Vưu Cầu Cầu nhìn thấy anh ta đang nhập tin nhắn, cô dùng tốc độ tay nhanh hơn bình thường để kéo người đó vào danh sách đen một cách dứt khoát.
Lần này bên kia không gửi tới được nữa rồi.
Vưu Cầu Cầu hiểu rõ Pitt, kiểu gì Pitt cũng gửi tin nhắn tới cười nhạo bảo cô đắc ý quá sớm, sau đó lại khoe khoang Mặc Lan mà anh ta đang dẫn dắt bây giờ có bao nhiêu cơ hội tốt. ( truyện trên app tyt )
Vậy cô sẽ lựa chọn trước khi anh ta gửi tin nhắn tới muốn công kích mình, cô sẽ block người ta luôn.
Cho anh ta tức chết.
Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình thật sự là một đứa bé thông minh.
Cách màn hình Vưu Cầu Cầu vẫn có thể tưởng tượng được vẻ tức giận thở hổn hển của đối phương.
Tâm trạng của Vưu Cầu Cầu đã tốt hơn, cô giữ lại wechat của Pitt cũng có một phần là vì ý nghĩ xả giận hôm nay, mặc dù cô hơi bất cần nhưng khi bị người ta đè đầu cưỡi cổ thì vẫn phải tận dụng cơ hội để đánh trả.
Mặc kệ vai diễn này của cô có bị thay đổi hay không, ít nhất hôm nay nó đã giúp cô hãnh diện rồi.
Người thắng Vưu Cầu Cầu dường như đã hoàn thành một trận chiến lớn, cô cười rộ lên, lông mày cong lên như vầng trăng khuyết, sau đó cô đặt điện thoại di động xuống, trong miệng hừ hừ: "Ngồi trên chiếc xe yêu dấu của tôi...”
Khoan đã, nghĩ là thì đây không phải là một chiếc xe máy nhỏ, cô đổi từ.
"Ngồi trên chiếc xe đại chúng yêu dấu của tôi, nó sẽ không bao giờ bị kẹt xe~"
Chiếc xe bỗng nhiên dừng lại.
Vưu Cầu Cầu có chút bối rối, nhìn về phía ghế lái.
Sao không đi tiếp thế bác tài.
Cô thả lỏng đầu óc quá mức nên đã hoàn toàn quên mất mình đang ngồi trên xe của ông chủ, Thịnh Thời Quân cũng cảm thấy mình đang bị đối xử như một tài xế.
“Tắc đường rồi.”
Anh chỉ về phía trước.
Tình trạng ùn tắc dày đặc giống như một con rồng dài, cứ thế này trong chốc lát nữa chắc chắn sẽ không đi được.
Vưu Cầu Cầu chột dạ: Chuyện này không liên quan gì đến việc cô hát đâu.
Người đàn ông nói: "Hay là cô xuống xe ở đây đi, bên cạnh chính là trạm tàu điện ngầm.”
Vưu Cầu Cầu liếc mắt nhìn bên đường, quả thật có lối vào ga tàu điện ngầm, nhưng- -
“Không sao, tôi có thể chờ được, tôi ổn.”
Thịnh Thời Quân: "Nhưng tôi còn có việc.”
“Đột nhiên tôi nhớ ra không tiện đường, cô cứ xuống ở chỗ này trước đi.”
Anh đã nói đến mức này rồi, cho dù Vưu Cầu Cầu có mặt dày hơn nữa cũng không tiện ngồi thêm.
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay với Thịnh Thời Quân, dù sao cô cũng không tin lời thoái thác của ông chủ mới.
Đột nhiên, đột nhiên là thế nào?
Cũng không biết đã làm gì chọc tới ông chủ để cho anh đuổi cô ra khỏi xe ngay giữa đường, Vưu Cầu Cầu cam chịu cất bước đi về phía cửa ga tàu điện ngầm, cô cảm thấy ông chủ mới thật sự vừa keo kiệt vừa chó.
Thịnh Thời Quân không có lòng dạ hẹp hòi như Vưu Cầu Cầu nghĩ, anh quả thật vừa nghĩ ra mình có chuyện còn chưa xử lý.
Chỉ là vừa rồi nghe được đối phương hát, Thịnh Thời Quân âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, cái cô nữ nghệ sĩ này nhất định không thể lấn sân sang con đường ca hát được.
…
"Hi, Bùi, có muốn cùng tham gia bữa tiệc của Tô San không, nghe nói đêm nay có rất nhiều cô gái xinh đẹp..."
Bùi Càn Hoắc từ chối lời mời của bạn cùng phòng – Tôm, anh ta không thích tiệc tùng, đêm nay anh ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Nhưng mà Tôm vẫn không chịu rời đi, Bùi Càn Hoắc cũng không dám mở máy tính ra xem video một cách công khai. Dù sao thì anh cũng là sinh viên đứng đầu chuyên ngành kinh tế và quản lý của một trường đại học, mặc dù là nhờ trong nhà mới leo vào được nhưng bị người khác nhìn thấy xem mấy loại video này thì cũng hơi ngại.
Bùi Càn Hoắc vẫn nhìn chằm chằm vào đồng hồ đợi bạn cùng phòng rời đi, bạn cùng phòng còn sửa soạn một lúc lâu, ngay khi Bùi Càn Hoắc cho rằng có thể sẽ bỏ lỡ phát sóng thì cuối cùng người bạn kia cũng rời khỏi phòng ngủ.
Mà Bùi Càn Hoắc cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, anh ta mở trang web cùng video lên xem --
“Dũng cảm tiến về phía trước”.
Một chương trình thi đấu thể thao địa phương.
Bùi Càn Hoắc cũng không có ý để người khác biết mình thích xem mấy chương trình này, nhưng trên thực tế anh ta là một fan trung thành của《 Dũng cảm tiến về phía trước 》, một ngày nọ khi mới về nước cùng cha tình cờ xem được chương trình này, có thể nói đây là nguồn hạnh phúc của anh ta.
Nếu như bỏ lỡ một kỳ thì cuộc sống giống như là thiếu chút gì đó, thậm chí anh ta còn có thể nói ra tên của khách quý từng có những biểu hiện xuất sắc trong chương trình này.
Lần này Bùi Càn Hoắc đã xem kịp kỳ mới của chương trình đang phát sóng, anh ta cảm thấy vẫn là hương vị quen thuộc, tuy những câu chuyện cười thường xuyên lặp đi lặp lại nhưng đối với những người cầm kịch bản mạnh mẽ xoay mình xông lên anh ta đã thấy rất nhiều rồi.
Nhưng lần này Bùi Càn Hoắc phát hiện có chút khác biệt.
"Khách mời tên Vưu Cầu Cầu này đẹp thật đấy, chất lượng của những người nổi tiếng trên mạng trong nước đều tốt như vậy sao?"
Khi trên màn hình máy tính xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc quần áo thể thao màu hồng phấn, buộc tóc đuôi ngựa, Bùi Càn Hoắc nhíu mày và cảm khái, anh ta cho rằng Vưu Cầu Cầu là một người nổi tiếng trên mạng.
Anh ta nhạy bén nhận ra, kỳ này dường như có một ý nghĩa khác.
Nhưng lại không có cảnh người đẹp ra sức chiến đấu như Bùi Càn Hoắc nghĩ.
Sau khi người đẹp xuất hiện, cô xuống khán đài bắt đầu ---
Cổ vũ.
Cô quơ vợt nhỏ lên hiển nhiên gia nhập vào quần chúng ăn dưa, nếu như không phải còn mặc quần áo thể thao màu hồng phấn, vừa rồi cũng xuất hiện ở trên sân khấu, nói là tổ quay phim thấy khán giả đẹp nên cho vào ống kính cũng chẳng có gì là lạ.
Là một khán giả trung thành của chương trình, Bùi Càn Hoắc biết rằng điểm thu hút lớn nhất của chương trình này là sự tranh tài cuồng nhiệt, mọi người đến đều háo hức muốn giành chiến thắng, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy qua tác phong hành nghề mới lạ như này.
Tiếp chương trình vị khách tên Vưu Cầu Cầu đều không có ra sân, vì thế trên sân đều là hình ảnh những vị khách khác tranh tài.
Những người còn lại vẫn liều mạng như phong cách của chương trình, nhưng mà tâm trí của Bùi Càn Hoắc luôn bay loạn, không biết Vưu Cầu Cầu đang làm gì.
Tổ biên tập dường như hiểu được suy nghĩ của những người như Bùi Càn Hoắc, thỉnh thoảng sẽ đưa ống kính về phía Vưu Cầu Cầu.
Cô trông rất xinh đẹp, lại đơn thuần trong sáng, so với những vị khách quý không xinh đẹp lắm còn đầu đầy mồ hôi thì trông cô đẹp mắt làm sao.
Cuối cùng cũng đến lượt Vưu Cầu Cầu lên sân khấu, Bùi Càn Hoắc cũng ngồi thẳng người.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý Vưu Cầu Cầu sẽ bị loại.
Và rồi...
Anh ta thấy được đối thủ thi đấu với Vưu Cầu Cầu tự mình loại mình.
Sau đó chỉ thấy Vưu Cầu Cầu đóng góp một cảnh hiếm hoi trong <<Dũng cảm tiến về phía trước>>, tự chiến đấu với bản thân mình.
Tiếp đến là Vưu Cầu Cầu chiến thắng.
“Ha ha ha ha, mẹ kiếp!”
Bùi Càn Hoắc ngay lập tức trở nên phấn khích, chỉ có từ mẹ kiếp mới diễn tả được cảm xúc của anh ta lúc này, anh ta cảm giác sắp cười tới rớt đầu mất rồi.
Không phải...
Đây rốt cuộc là cái kết kỳ diệu gì vậy.
Đoạn đầu và đoạn giữa rõ ràng rất bình thường, nhưng ai biết cuối cùng Vưu Cầu Cầu lại là người giành chiến thắng đây?
Vẻ mặt kinh hãi của một người phụ nữ xuất hiện trên màn hình lớn, đồng tử hơi giãn ra, trên mặt viết rõ dòng chữ “là thật á”, Bùi Càn Hoắc cảm thấy cái ảnh này rất thích hợp để làm meme.
Có lẽ chính cô cũng không ngờ rằng mình sẽ thắng.
Biểu cảm hoang mang này trông thật chân thực.
Bùi Càn Hoắc cười đến chảy cả nước mắt, anh chụp ảnh màn hình vẻ mặt kinh ngạc của Vưu Cầu Cầu và chỉnh sửa đơn giản thành avatar của mình.
Trong một phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về người phụ nữ tuyệt vời này!
Sau khi nói xong, anh ta đi tìm kiếm thông tin về Vưu Cầu Cầu.
Cô gái thần kỳ cũng không có quá nhiều tin tức, chỉ tìm được weibo, mười vạn fan nhưng lại chẳng có một cái bình luận nào, vừa nhìn đã biết là mua.
…
Mà bên kia, trang chính thức của bộ phim truyền hình "Hoàng tử lạnh lùng và công chúa cổ tích" cũng đăng một bộ ảnh, tuyên bố nghệ sĩ Vưu Cầu Cầu của công ty giải trí văn hóa Chức Mộng sẽ tham gia bộ phim này, làm cho lý lịch của cô ngoại trừ là khách quý của chương trình thi đấu thể thao địa phương ra đã tăng thêm một khoản khác.