Vưu Cầu Cầu không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lẽ ra cô đang ngồi trong phòng máy lạnh, tay lật kịch bản, thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi, còn hai cái kẻ đang ngồi tít đằng xa lại bắt đầu ồn ào.
"Ê, bộ cô là con gái nuôi của phó đạo diễn à?"
"Tôi thấy cô mới là con gái nuôi đấy."
Văn học Trung Hoa bát đại tinh thâm, chỉ cần đổi kiểu nói thì nội dung cũng thay đổi luôn.
"Phó đạo diễn sắp sáu mươi rồi, coi bộ còn lớn hơn ba cô nữa, vì một vai diễn mà định bất chấp tất cả à."
Cô nàng mặc bộ váy màu đen nghe đồn là cháu ngoại của một ông chủ nào đó vừa nghịch móng tay vừa châm chọc cô gái kia.
Con gái nuôi của phó đạo diễn mặc âu phục trắng cũng chẳng phải là người hiền lành sao có thể nhịn nổi sự khiêu khích cỡ này, bèn nhíu mày.
"Ha ha, ban nãy tôi thấy cô vừa thấy đạo diễn đến đã sáp sáp lên rồi, bộ ăn không được nho nên bảo nho chua à, mà đạo diễn có thèm để ý đến cô đâu, có dư tiền thì đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, bà thím à!"
"Còn bảo là cháu gái của ông chủ lớn, đúng là không biết xấu hổ, làm gì có ông chủ nào lại có cháu gái nghèo vậy chứ, coi chừng là bà con xa quăng tám sào cũng không tới đó."
Cô nàng mặc đầm đen nổi giận, không nghịch móng tay nổi, liền đứng bật dậy: "Cô nói ai là bà thím hả?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cô gái mặc âu phục trắng cũng đứng lên: “Kêu cô đó!”
Vưu Cầu Cầu cầm kịch bản, đột nhiên nhận được một đống tin tức chẳng ai ngờ tới.
Còn là cái dạng tin này nữa chứ.
Cô cảm thấy tai mình bị dơ luôn rồi.
Hai kẻ kia đều nổi cơn điên, ban đầu chỉ là chửi đổng, giờ đã sắp choảng nhau luôn rồi, nào kéo tóc, nhéo tai, cào mặt, cái gì cũng có.
Vốn dĩ Vưu Cầu Cầu không thèm để ý, nhưng bên kia đã sắp đánh nhau, cô không muốn phản ứng cũng không được, tuy trước đây cũng từng nghe có chuyện các nữ diễn viên gây gổ đánh nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Vưu Cầu Cầu thấy tận mắt.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn ra ngoài, định kêu người đến xử lý chuyện này, nhưng chẳng hiểu có phải do đoàn phim của web drama này bận quá không, hay chuyện của mấy nhân vật nhỏ như bọn họ vốn không được coi trọng, nên chẳng có ai đến.
Vì thế Vưu Cầu Cầu lặng lẽ nhấc cái ghế dựa lên, rồi lén lút chuồn ra ngoài.
Thật ra, vị trí cô ngồi cách chỗ hai người kia đánh nhau một khoảng khá xa, nhưng Vưu Cầu Cầu vẫn sợ bị tai bay họa gió, bèn cố gắng cách xa chút nào hay chút ấy.
Còn chuyện khuyên can ấy hả, Vưu Cầu Cầu không hề nghĩ tới.
Bộ cô khuyên thì có tác dụng à?
…
Vưu Cầu Cầu cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống thật thấp, cô chỉ là một quần chúng vô tội tình cờ bị cuốn vào thôi, nhưng động tác kéo ghế lại gây ra tiếng động, Vưu Cầu Cầu vẫn bị phát hiện.
“Cô kia.”
Người gọi Vưu Cầu Cầu là cô nàng mặc váy đen, cô ta chỉ vào Vưu Cầu Cầu: “Cô nói thử xem.”
“Tôi với cô ta, ai mới giống bà thím?!”
Vưu Cầu Cầu đờ ra, vẫn giữ nguyên tư thế khuân ghế dựa, chẳng hiểu sao mỗi lần cô định tránh đi chỗ khác thì đều bị phát hiện, hơn nữa sau khi cô nàng mặc váy đen lên tiếng thì cô gái mặc âu phục trắng cũng quay sang nhìn Vưu Cầu Cầu.
Bị hai cặp mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm, Vưu Cầu Cầu chẳng thể nào coi như không có chuyện gì đành bất đắc dĩ buông ghế dựa, gắng gượng nói.
“Hai người đừng đánh nữa.”
“Có gì từ từ nói, từ từ nói.”
Gây gổ đánh nhau mệt lắm, dưới cái nhìn của Vưu Cầu Cầu thì một trong hai người chắc chắn có một người giành được vai diễn này, xác xuất năm mươi năm mươi, cứ yên ổn diễn xong thì sau này không gặp nữa, cần gì phải đánh nhau.
Đến cái người chắc chắn không giành được vai như cô, chỉ tham gia cho vui còn bình tĩnh như vậy rồi còn gì.
“…”
“…”
Vưu Cầu Cầu thiếu chút nữa đã ôm bình hoa sen, hiền lành bảo mình không cao ngạo, không nóng nảy, đúng chuẩn diễn viên Phật hệ.
Sau đó, hai người nhìn chằm chằm cô một giây, rồi lại quay sang đánh nhau.
Không chỉ như vậy, thậm chí Vưu Cầu Cầu còn cảm thấy trong cái liếc nhìn ban nãy của hai người kia còn chứa đầy vẻ khinh thường.
Trên thực tế cũng là như vậy, hai người vừa đánh vừa nghĩ, cái cô nàng có bộ dạng đẹp như vậy sao lại cứ muốn làm một con cá mặn chứ.
“Móa, cô dám đánh vào mũi tôi?”
“Tôi định đánh lệch cái mũi giả của cô đấy ha ha ha…… Mẹ nó, cô dám kéo đứt tóc giả của tôi!” Vốn dĩ cái cô nàng vừa đánh vào mũi người ta còn đang cười đắc ý, ai ngờ thoáng chốc nhìn thấy tóc trong tay đối phương mới hoảng sợ che đầu.
Cô nàng cầm nhúm tóc giả đắc ý: "Tôi biết ngay mà, hóa ra cô bị hói!”
……
Vưu Cầu Cầu: “…”
Hoàn cảnh hỗn loạn quá chừng, Vưu Cầu Cầu khuyên can không được, cô biết ngay mọi chuyện sẽ thế này mà. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lần này, cô lại kéo ghế dựa ra cửa, nhưng chẳng ai cản Vưu Cầu Cầu, đến cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Sau khi Vưu Cầu Cầu ngồi xuống, chợt thấy nếu mình ở đây làm kẻ thứ ba thì đúng là có chút tình ngay lý gian, lỡ như có ai đó hiểu lầm cô ra tay thì sao, quan trọng nhất là cô thấy trong phòng này không hề gắn camera theo dõi.
Vì thế, để tránh bị ăn vạ, Vưu Cầu Cầu móc di động ra, đầu tiên là bày tỏ thân phận của mình, rồi nhắm ngay hai cô nàng đang đánh nhau.
Đương nhiên, cô không định đăng lên, nhưng cũng phải chừa cho mình chút bằng chứng để chứng minh mình chẳng có xíu quan hệ nào đến cuộc ẩu đả này hết.
Hai cô nữ diễn viên bị quay cũng thấy, nhưng chẳng thèm để ý, thậm chí vừa đánh vừa nhắc Vưu Cầu Cầu.
“Có mở Filter không đó?”
Vưu Cầu Cầu: “… Tôi mở liền đây.”
Rầm ——
Sau một tiếng vang thật lớn, mí mắt của Vưu Cầu Cầu cũng bắt đầu giật giật.
Cô thấy hơi đau đầu.
……
“Tôi là người phụ trách của công ty giải trí văn hóa Chức Mộng.”
“Hôm nay nghệ sĩ của công ty chúng tôi đến đây thử vai, nghe nói xảy ra chuyện, được đưa đến bệnh viện rồi, đúng không ạ?"
Lúc Thịnh Thời Quân nhận được tin nghệ sĩ dưới trướng mình đi tham gia thử vai xung đột với người khác, bị người ta dùng ghế dựa đập bể đầu, liền vội vàng chạy đến phim trường web drama.
Toàn bộ hiện trường đều rất hỗn loạn, thậm chí Thịnh Thời Quân còn thấy có vài vết máu chưa khô, trông hơi kinh khủng.
Người phụ trách web drama bị Thịnh Thời Quân tóm chặt, vốn dĩ anh ta đang bực vì bị một người xa lạ túm lấy, nhưng lại nhanh chóng bị khí chất của người đàn ông kia áp đảo, dưới lớp kính gọng vàng của người đàn ông ấy là một đôi mắt đen như mực, rất sắc bén.
Lời nói ra vừa lý trí vừa lưu loát.
Vì thế người phụ trách ấp úng đáp lời.
“Đưa… Đưa đi cấp cứu rồi.”
Xe cứu thương cũng đi mất tiêu rồi.
Thịnh Thời Quân nhíu mày, anh không ngờ Vưu Cầu Cầu lại nảy sinh xung đột với diễn viên khác, dù sao cô diễn viên này thoạt nhìn chẳng có chút ý định cạnh tranh nào, sao lại có thể xung đột với người ta chứ.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh là ông chủ, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm.
“Hy vọng có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, sau khi xong việc công ty chúng tôi sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm trước pháp luật."
"Đưa đến bệnh viện nào?”
Thịnh Thời Quân cảm thấy chân tướng gì gì đó có thể từ từ tìm hiểu sau, trước mắt việc quan trọng là phải đến thăm nghệ sĩ bị thương đã, nhưng anh vẫn phải nói rõ, hy vọng đoàn phim có thể trong thời gian ngắn, sắp xếp lại mọi chuyện, cho anh một lời giải thích rõ ràng.
Sau đó, Thịnh Thời Quân còn chưa kịp đi, đã nghe một âm thanh đầy kinh ngạc vang lên.
“Giám đốc Thịnh?”
Thịnh Thời Quân theo âm thanh đó, cúi đầu nhìn qua.
Cô nàng cao còn chưa đến ngực anh, giờ đang ngẩng đầu nhìn lên.
“…… Vưu Cầu Cầu.”
Đây chẳng phải là nghệ sĩ công ty mà Thịnh Thời Quân tưởng bị đập bể đầu sao?
Thịnh Thời Quân cảm thấy mình hơi ngu, chủ yếu là gương mặt của Vưu Cầu Cầu vẫn hồng hào, đầu cũng an ổn, đâu có dáng vẻ bị thương.
Vưu Cầu Cầu: “Giám đốc Thịnh, sao anh lại đến đây?”
“Mới nãy tôi thấy có người hơi giống anh, lại nghe nói đến từ công ty giải trí văn hóa Chức Mộng, còn không dám chắc nữa kìa."
Vưu Cầu Cầu từ trong phòng đi ra liền trông thấy Thịnh Thời Quân, dù sao ông chủ mới này vừa cao vừa đẹp nên dễ nhận ra lắm, nhưng Vưu Cầu Cầu lại thấy việc Thịnh Thời Quân xuất hiện ở chỗ này hoàn toàn không hợp lý, hơn nữa công ty giải trí văn hóa Chức Mộng là sao đây.
Suy đi nghĩ lại, cô mới nhớ ra, sau khi công ty giải trí văn hóa Tố Mộng đổi ông chủ mới, cũng đổi tên thành Chức Mộng.
Thật ra cũng chẳng khác nhau lắm.
“Tôi mới được chọn rồi.”
Mặc kệ vì lý do gì mà ông chủ mới lại xuất hiện ở đây thì Vưu Cầu Cầu vẫn cảm thấy mình nên đến báo một tiếng.
Thịnh Thời Quân: “Ừ.”
Thật ra anh cũng không ngạc nhiên lắm, loại nhân vật nhỏ như thế này Vưu Cầu Cầu giành được thì cũng bình thường thôi.
Thấy nghệ sĩ của mình không sao, Thịnh Thời Quân cũng cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm: “Vậy máu trên hành lang là…”
Vưu Cầu Cầu liền kể rõ mọi chuyện cho Thịnh Thời Quân nghe.
Đến giờ cô vẫn còn sợ đến tim đập như trống đây này.
Vết máu đó là của cô nàng mặc âu phục trắng.
Vốn dĩ hai nữ diễn viên đánh nhau, tuy cũng kéo tóc nhéo tai, Vưu Cầu Cầu cũng nghĩ chắc không có chuyện gì lớn đâu, nhưng ai ngờ cô nàng váy đen bị tát vài cái liền thẹn quá thành giận, lại lấy ghế đập lên đầu cô nàng mặc âu phục trắng.
Lập tức vỡ đầu chảy máu, đến cả Vưu Cầu Cầu đang ở hiện trường cũng thấy như đầu mình vừa bị đập.
Cảm thấy đau lây.
Mà cái ghế đập lên đầu cô gái kia xong lại văng sang chỗ Vưu Cầu Cầu, may mà cô cực khổ lắm dọn đồ ra xa, nếu không thì không vỡ đầu chảy máu thì cũng bị vạ lây.
Hai cô nàng đánh nhau nên chẳng ai đi thử vai cả, người thì nhập viện, người đi viết tường trình.
Đến lúc này Vưu Cầu Cầu mới biết hóa ra trong phòng cũng có camera, cô có quay được hay không thì cũng thế thôi, nhưng dù sao cũng gửi một bản cho đoàn làm phim để tiện điều tra.
Thịnh Thời Quân im lặng một lúc lâu: “Cho nên, trong ba nữ diễn viên, hai người xảy ra chuyện, nên cô giành được vai diễn?"
Anh tổng kết lại.
Vưu Cầu Cầu: “Ừ.”
…
Ngạc nhiên chưa!
Cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đạo diễn đến nơi thì chỉ thấy một đám hỗn độn và Vưu Cầu Cầu, thật ra ông ấy cũng chẳng để ý ai là bà con của ai, hay ai là bạn gái của ai, vả lại Vưu Cầu Cầu cũng rất hợp với vai một bình hoa, thế là quay thử sau đó nhận vai.
Vưu Cầu Cầu: Thật ra cô không chỉ dành được vai này, mà còn đoạt giải nhất trong chương trình nữa kìa.
Cô nhìn biểu cảm đầy rối rắm của ông chủ mới, Vưu Cầu Cầu cũng không biết có nên nói hay không.
Lúc giành giải nhất trong chương trình, Vưu Cầu Cầu chẳng có cảm giác gì hết, nhưng mà lạ ở chỗ giữa một đám nữ diễn viên có quan hệ, cô lại có thể vô tình nhặt được của hời, đúng là làm người ta phải suy nghĩ một chút.
Sao cô liên tiếp gặp may thế nhỉ?
Đây vốn dĩ đâu phải lộ tuyến của cô đâu, khác một trời một vực luôn đấy.