[Tân sinh viên kịch đã xuất hiện trước công chúng ngay tại buổi họp báo cho bộ phim mới của mình và xin lỗi, sau đó ~ đổ lỗi cho nhân viên]

[Nữ diễn viên họ C vật lộn trên thảm đỏ, cô quay một vòng 360 độ rồi ngã nhào khiến các nhiếp ảnh gia nước ngoài sốc nặng, và bêu rếu rằng Trung Quốc đúng là đáng khinh]

Trên các mặt báo và tờ tạp chí giải trí, các đại minh tinh và nghệ sĩ đều chớp lấy thời cơ để khoe mẽ, mỗi ngày mỗi chiêu ùn ùn không dứt, dưới tác động của những thông tin bùng nổ, bắt mắt. Có một bài báo được giấu trong góc [Công ty giải trí văn hóa Chức Mộng, ông chủ mưu mô của Hoàng Hạc dẫn theo em vợ chạy trốn]

Nhưng đối với một nhóm nhân viên thuộc công ty giải trí văn hóa Chức Mộng, cũng như Vưu Cầu Cầu mà nói thì tin đồn này chính là sét đánh giữa trời quang.

Hoàng Hạc là giám đốc điều hành của công ty giải trí văn hóa Chức Mộng, Vưu Cầu Cầu lại là nghệ sĩ hợp đồng của công ty.

Ông chủ bỏ trốn...

Vưu Cầu Cầu thất nghiệp ngay trong ngày tốt nghiệp.

.....

Nội bộ công ty giải trí văn hóa Chức Mộng.

"Công ty phá sản, mọi người cho rằng mình không có trách nhiệm sao, không cảm thấy xấu hổ, không cảm thấy có lỗi sao?"

Ngay lúc bầu không khí đang âm u đến kỳ lạ, một người đàn ông thấp gầy mặc áo hoa đứng ôm eo khạc nhổ khắp nơi.

Anh ta là người đại diện cho công ty, tên Pitt. Khi một nhóm người vội vã đến tụ tập ở công ty vì nghe tin ông chủ của họ bỏ trốn, anh ta không chỉ không đưa ra giải pháp mà còn đứng chỉ trỏ trách cứ từng người một.

Không ai lên tiếng, bởi vì không ai muốn gặp phải rắc rối. Vưu Cầu Cầu còn âm thầm rụt cổ và lén lút di chuyển chiếc ghế của mình.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cô sợ mình dính phải nước miếng của Pitt.

Nhưng dù vậy, cô vẫn bị bắt lại.

Ánh mắt sắc bén của Pitt nhìn chăm chăm vào người cô.

"Cô, Vưu Cầu Cầu." Pitt chỉ vào người phụ nữ đang trốn trong góc rồi cười mỉa: "Cô không thấy xấu hổ sao?"

Mọi người hướng mắt nhìn đến người phụ nữ bị Pitt chỉ điểm, ánh mắt còn thể hiện rõ sự đồng cảm, thấy cô thật quá đáng thương, dường như Pitt luôn cố nhắc đến chuyện này với Vưu Cầu Cầu.

Nhưng cũng thật khó để Vưu Cầu Cầu không bị phát hiện, dù có trốn vào một góc đi chăng nữa thì khí chất của cô vẫn nổi bần bật.

Người phụ nữ xuất sắc đến tột cùng, dù cho làng giải trí có biết bao giai nhân đi chăng nữa thì nhan sắc của cô vẫn rất đỉnh cao.

Cô khoác lên mình bộ váy cát cánh màu vàng nhạt, mái tóc đen óng được tết thành từng lọn dày đến mức khiến một nhóm cô gái ít tóc phải rơi nước mắt vì ghen tỵ; bên dưới mái tóc đen dài là khuôn mặt hình trái tim cỡ lòng bàn tay với làn da trắng sứ. Hai má đỏ ửng trông rất khỏe khoắn, cánh mũi đẹp với đôi mắt tròn xoe. Nhìn chung trông có vẻ thanh thuần vô tội, khóe mắt hếch lên trông rất quyến rũ.

Nói chung, cô ngọt ngào mà lại mặn mà, cực kỳ dễ uốn nắn, có thể gọi là đại mỹ nhân, nếu tham vọng lớn hơn thì cũng có khả năng vớ được một đại gia.

Đột nhiên bị cue như thế, đôi môi cô khẽ nhếch lên, Vưu Cầu Cầu liếc nhìn Pitt rồi lại nhìn xung quanh và xác nhận chính xác rằng anh ta đã gọi cô.

Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây đều đang hướng về phía cô, Vưu Cầu Cầu tính nói gì đó nhưng lại chẳng nói nữa, có điều cô vẫn muốn bày tỏ một chút.

Cô hắng giọng, có vẻ như cô đang xem mình nên trả lời như thế nào khi Pitt nói cô phải xấu hổ vì công ty phá sản, dường như phải trầm ngâm một lúc rồi mới mở miệng.

"Vẫn ổn."

Thật ra Vưu Cầu Cầu thấy câu hỏi của Pitt không hợp lý cho lắm, ông chủ và em vợ bỏ trốn dẫn đến chuyện công ty phá sản thì có liên quan gì đến nghệ sĩ như bọn cô.

Cô có phải cô em vợ kia đâu.

Nhưng rõ ràng là Vưu Cầu Cầu vẫn đưa ra một câu trả lời tương đối an toàn, nhưng không đủ làm Pitt thấy hài lòng.

Anh ta vẫn tức điên như một quả bóng bay sắp nổ, hình như còn đang mở miệng định chửi tục.

"Nhìn mà xem, cô đã đóng góp được gì cho công ty hay đã cống hiến, sáng tạo, tài phú gì được cho công ty mà cô đã ký hợp đồng trong mấy năm trời chưa."

"Mặt mũi có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là một đứa rác rưởi vô dụng. Tôi chưa từng thấy một nghệ sĩ nào không vững vàng như cô."

Lại là hàng lậu, lại là phế vật. Nghe lời mắng đầy khó chịu của Pitt đã khiến những người trong công ty không thể chịu được nữa. Họ thấy hình như anh ta đã đi quá xa nên phải đứng ra can thiệp.

Có vài người xen vào đứng giữa Pitt và Vưu Cầu Cầu nhưng anh ta lại cản lại và gạt những bàn tay đang chạm vào bộ quần áo của mình ra. Pitt nhìn Vưu Cầu Cầu thông qua khoảng trống giữa hai người, cách tầm hai giang tay và nói với cô.

"Vưu Cầu Cầu, dù sao tôi cũng sắp trở thành người đại diện cho Mặc Lan. Nếu cô cứ tiếp tục quậy phá như thế mà vẫn nhận được vai diễn và tham gia một chương trình thì tôi sẽ ăn phân trên livestream."

Vưu Cầu Cầu nghe thấy thế thì nhướng mày.

Pitt cho rằng đối phương đang lo lắng, còn chưa kịp đắc ý cười nhạo thì Vưu Cầu Cầu đã "Eo..." một tiếng dài.

Cô nhìn anh ta và nói một cách nghiêm túc: "Sao anh kinh thế?"

Muốn livestream ăn thứ đó nữa.

.....

Pitt vừa bỏ đi vừa chửi rủa, nhờ đó mà không khí trong phòng dịu đi đôi chút, nhưng cùng lắm chỉ được một chút thôi. Dù sao thì giờ ông chủ của họ đã bỏ trốn, họ thật sự thất nghiệp rồi.

"Cầu Cầu."

Ai đó chọc chọc vào khuỷu tay cô.

Cô nhìn sang nhưng lọt vào mắt lại chỉ có một khuôn mặt đen chữ điền, người đàn ông này không thể gọi là đẹp trai, thậm chí còn có vẻ hơi đần, nhưng trông rất đáng tin cậy và có quan hệ khá tốt với Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu: "Anh Lý, sao thế?"

Anh Lý kéo ghế về phía Vưu Cầu Cầu, sau đó xoa xoa tay: "Em nói thử xem, ông chủ công ty bỏ trốn rồi, giờ em phải làm sao?"

"Anh còn có nghề gia truyền của tổ tiên, cũng biết làm xiếc khỉ, cùng lắm thì anh dắt khỉ đi khắp nơi kiếm ăn, còn không thì... Em cũng đi xiếc khỉ, da em mịn màng như thế mà đi làm xiếc khỉ thì sẽ rám nắng đó nha."

Lo lắng, anh ấy đang thực sự lo lắng, thậm chí còn muốn đưa Vưu Cầu Cầu vào ngành.

Vưu Cầu Cầu biết anh Lý đang nghĩ cho mình nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cô không nghĩ mình có những tài năng đó.

Thật ra, Vưu Cầu Cầu chưa từng nghĩ đến chuyện xiếc khỉ, nhưng một ngày nọ, khi con khỉ của anh Lý bất ngờ nhảy lên đầu cô, Vưu Cầu Cầu đã trực tiếp gạch bỏ xiếc khỉ ra khỏi lịch trình nghề nghiệp của mình.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy việc mình thất nghiệp ngay khi vừa tốt nghệp là do cốt truyện đang muốn ép cô phải đổi nghề, tuy rằng cốt truyện cũng chẳng quan tâm mấy đến loại nhân vật qua đường như cô.

Dù sao thì tên cô không hề xuất hiện trong tiểu thuyết.

Đúng, Vưu Cầu Cầu sống trong một cuốn tiểu thuyết.

Thật ra cô nên được coi là dân bản xứ trong tiểu thuyết. Cô có cha, có mẹ và một gia đình hạnh phúc. Cô được đi học diễn xuất thuận buồm xuôi gió. Cô nhận ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết khi còn là sinh viên năm hai. Cô mơ thấy thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết.

Đó là một quyển tiểu thuyết viết về nữ chính của giới giải trí, nữ chính gặp thần giết thần, gặp phật giết phật,... trong giới giải trí vốn đầy rẫy những cuộc cãi vã, đánh nhau, khó lắm mới có thể vạch ra một con đường đẫm máu.

Tuyệt tuyệt, Vưu Cầu Cầu nằm mơ thôi cũng thấy mệt.

Lúc đó, cô cũng chẳng coi trọng chuyện này cho là mấy, ăn được thì ăn, ngủ được thì ngủ, thậm chí còn mơ thấy nữ chính hợp tác với mấy diễn viên nổi tiếng ngoài đời, cảm tưởng như mình khá thực tế.

Sau đó, cô chợt nhìn thấy nữ chính trên TV.

Sau đó, nữ chính nổi tiếng y như những gì cô mơ thấy.

Vưu Cầu Cầu càng thêm chắc chắn rằng mình đang có mặt trong tiểu thuyết, có điều người ta không phải nữ chính thì cũng là nữ phụ, ít nhất cũng phải là bia đỡ đạn, thế mà đến cả tên cô còn chẳng có.

Pitt nói rằng cô không khác bức tường bùn cũng hơi sai, cô cũng không phải là không tranh giành, nhưng mà vì nội dung của tiểu thuyết quá bá đạo, dù cho Vưu Cầu Cầu có cố tranh giành đi nữa thì cuối cùng cũng chẳng được lợi lộc gì, gần như cô đều có thể flop một cách thần kỳ.

Vậy nên, giờ cô có chạy hay không thì có gì khác?

Mặc Lan mà Pitt nhắc đến chính là một ngôi sao hạng năm. Vưu Cầu Cầu không nhớ Mặc Lan có trở thành một ngôi sao lớn trong tương lai hay không, nhưng được cái người ta giỏi hơn cô nhiều.

Vưu Cầu Cầu: "...."

Nếu người ta biết được mình chỉ là người qua đường trong tiểu thuyết thì chắc họ sẽ tự kỷ, nhưng Vưu Cầu Cầu lại cảm thấy mắc chứng tự kỷ cũng chẳng ích gì. Cô chỉ cảm thấy rất tiếc cho năm khoản bảo hiểm và quỹ nhà ở của công ty. Hàng tháng chẳng cần làm gì cả mà vẫn có mức lương cơ bản là 3.000 nhân dân tệ trong vài năm.

Bây giờ đã biến mất.

"Anh Lý, em ra ngoài hít thở không khí một chút."

Vưu Cầu Cầu không suy nghĩ nữa, chỉ đi một mạch về phía cửa.

Ánh mắt anh Lý hiện lên sự cảm thông: "Đi đi." Để đứa trẻ đang khó thở có chút không khí, đừng có nghĩ quẩn là được.

Tuy anh Lý cảm thấy tâm lý của Vưu Cầu Cầu vốn rất ổn trong nhiều năm, cũng chẳng giống là người hay suy nghĩ luẩn quẩn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

.....

Vưu Cầu Cầu đứng trên hành lang, im ắng, không một bóng người. Giờ cô cũng chưa nghĩ ra nên tìm công việc nào sau khi thất nghiệp, rất có thể cô sẽ đến một công ty khác để thử vận may của mình. Cũng chẳng biết liệu có ai nhận cô vào nữa không.

Cùng lắm thì....

Cuối cùng, Vưu Cầu Cầu lấy một nắm hạt dưa rồi đứng cắn.

Tiếng cắn hạt dưa vang khắp hành lang yên tĩnh.

Anh Lý nói không sai, Vưu Cầu Cầu có tâm lý rất ổn định.

Cô ngồi cắn hạt dưa một hồi, chợt nghe thấy tiếng bước chân trên sàn gạch sứ, có người tới. Cô cũng không tò mò nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn.

Người đàn ông đi ngược sáng, vóc người rất cao, ước chừng khoảng m9, phải đến khi anh đến gần cô thì cô mới nhìn rõ mặt đối phương.

Trông khá đẹp trai, đeo kính gọng vàng, mang vest và đi giày da, rất ưu tú.

Vưu Cầu Cầu: Ồ, chả quen.

Sau đó cô tiếp tục cắn hạt dưa.

Người đàn ông ngừng ngay trước mặt cô, che luôn cả hình bóng của cô.

Vưu Cầu Cầu: ????

Cô tự hiểu[1]  liệu mình có đang cản đường hay không, mặc dù cô cảm thấy hành lang khá rộng, dù hai người có đi song song với nhau cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng cô vẫn bước hai bước, người đàn ông lại bước theo cô hai bước. Vưu Cầu Cầu bước hai bước sang bên kia, và đối phương cũng làm tương tự.

Dù có bước thế nào thì hai người vẫn đứng đối diện nhau.

Vưu Cầu Cầu: "..." Có chuyện gì thế anh trai.

Vưu Cầu Cầu dán chặt lưng vào tường, nhường đường cho người đàn ông đó, còn làm động tác xin mời, chẳng phải giờ họ đang cùng nhường cho nhau à?

Nhưng đối phương lại không đi mà chỉ nói.

"Cô là Vưu Cầu Cầu sao?"

Là câu hỏi, nhưng giọng điệu thì như đã chắc chắn.

Vưu Cầu Cầu còn đang đưa hạt dưa bên môi, nghe thấy đối phương gọi tên thì chần chờ định thả xuống, sau đó còn giấu bàn tay đang cầm hạt dưa ra sau.

"Fan?"

Cô bối rối nhìn người đàn ông ưu tú kia và có hơi vui mừng, rồi lại dùng ánh mắt ám hiệu cho đối phương.

Không ngờ cô còn có fan, nếu biết như thế thì cô đã chẳng cắn hạt dưa để giữ hình tượng, không biết có làm fan thấy hụt hẫng không.

Nhưng chưa biết fan có bể hình tượng không chứ Vưu Cầu Cầu đã bể nát rồi.

Thịnh Thời Quân vô cảm nhìn cô: "Không, tôi là ông chủ của cô."

Vưu Cầu Cầu: "Ồ". Đúng là không phải fan, cô chỉ đang suy nghĩ lung tung mà thôi.


.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play