04
Tôi đứng trước cửa văn phòng Lục Chí Viễn, chuẩn bị cho việc hoàn thành nhiệm vụ mới của mình.
Tôi cũng không có chút lo lắng nào, tất cả đều là kích động cùng mong chờ. Cũng không phải là thèm thân thể của Lục Chí Viễn, chủ yếu là muốn hoàn thành nhiệm vụ đó.
Chu Thanh Thanh, rụt rè một chút, đem khóe miệng đang nhếch lên kéo xuống cho tôiii!
“Sếp, em có chút việc xin phép vào phòng sếp ạ!”, tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của sếp.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp sau cánh cửa truyền đến, âm thanh này quả thực là tiêu chuẩn của một bá đạo tổng tài.
Tôi đè tay nắm cửa mở cửa đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Lục Chí Viễn đang cúi đầu lau chiếc áo sơ mi dính đầy cà phê, ánh mắt cũng vô thức nhìn xuống dưới…
Ồ, khóa quần kéo lại rồi nha.
“Sếp, em có cái áo sơ mi mua cho baba nên chắc vừa người sếp đấy, hay sếp dùng trước đi!”
Tôi đưa áo sơ mi tới trước mặt Lục Chí Viễn.
Quả nhiên tiểu thuyết không gạt người, thứ lấp ló sau chiếc áo sơ mi của nam chính rõ ràng là 8 múi nha. Xém chút nữa là tôi trực tiếp chảy nước miếng tại chỗ…
“Ừm… vậy cám ơn em.”
Lục Chí Viễn liếc nhìn cái áo sơ mi mới, trong mắt có chút do dự, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến tình huống hiện tại của mình có chút chật vật, đành vươn tay nhận lấy cái áo sơ mi trên tay tôi.
Nhưng tôi kịp thời rụt tay lại, khéo léo né tránh bàn tay đang vươn tới của Lục Chí Viễn, giấu cái áo ra phía sau lưng.
“Sếp, hay là để em giúp sếp thay nhé?!”
Tôi cười bỉ ổi, cố gắng không để lộ ra vẻ mặt biến thái thèm thuồng của mình.
Lục Chí Viễn có lẽ trong lúc nhất thời không thể tin được những gì anh vừa nghe, một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu anh.
“Nếu em nói, là do em chơi <Thật hay Thách> bị thua xong bị ép phải làm như vậy, sếp có tin không?”
Lục Chí Viễn đen mặt không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt của anh ta, tôi cũng đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Nhất định là đang nói: “Em nói thử xem, tôi tin lời nói nhảm này của em không?”
“Không sao đâu sếp, sếp đừng ngại mà, em làm chuyện này chuyên nghiệp lắm!”
Tôi đưa tay muốn giúp sếp cởi nút áo nhưng tay lại bị đè lại: “Em đang đùa với lửa đấy!”
Chậc chậc, nghe xem câu thoại kinh điển của tổng tài bá đạo trong mấy quyển tiểu thuyết 3 xu này xem! Rất là không có sáng tạo nha!
Nhưng mà tôi thích nghịch lửa, càng cháy to càng thích nhaa!
Anh ta càng tránh, tôi càng muốn đuổi, nhất định phải cho anh ta thấy thế nào là sức mạnh của người yêu thích cái đẹp.
Chỉ cần tay tôi đủ nhanh thì anh ta sẽ không tránh nổi.
Động tác tay của tôi nhanh đến mức giống như tôi đã làm chuyện này vô số lần vậy.
Wow, thật sự là 8 múi nha, đúng là tiểu thuyết không lừa người ~
Tôi cũng không tiện miêu tả kỹ, chỉ có thể banh to mắt mà nhìn cho thật kỹ.
Đến đây, nam chính, để tôi giúp anh thay áo nha.
Tôi chậc chậc trong miệng vài lần, cảm thấy nhìn đã đủ rồi mới bắt đầu thay áo mới cho Lục Chí Viễn. Cũng không thể để cho tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng bị cảm lạnh ấy mà.
Thậm chí còn tự tay cài lại từng nút áo sơ mi cho anh ta, rất là tận tâm mà phục vụ.
Lục Chí Viễn lúc đầu cũng có chút chống cự, nhưng về sau lại rất phối hợp.
“Đừng chạm vào, bẩn.”
“Không bẩn không bẩn, sạch sẽ rồi đấy ạ!”, tôi vừa vỗ ngực Lục Chí Viễn vừa nở một nụ cười tiêu chuẩn để lộ hàm răng trắng tinh của mình.
Nhiệm vụ lần này thật sự rất thú vị nha, rất hợp ý tôi, tôi cũng không ngại nếu có nhiều nhiệm vụ kiểu này trong tương lai hơn đâu.
“Chu Thanh Thanh, nếu như em cố tình muốn thu hút sự chú ý của anh, em đã thành công rồi đấy!”
Không hổ là bá đạo tổng tài, nhưng đáng tiếc tôi không phải nữ chính, cũng không muốn thu hút sự chú ý của hắn nha.
Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới của mình mà thôi.
“Sếp, em đã nói là do em chơi <Thật và Thách> thua, sao sếp không tin em chứ? Xong rồi thì em quay trở lại làm việc đây ạ, có việc gì cần thì sếp cứ gọi em nhé!”
Tôi lùi về phía sau vài bước cho đến khi chạm lưng vào cánh cửa rồi nhanh chóng mở cửa xoay người chạy đi.
05
[Ting! Hoàn thành nhiệm vụ!]
“Chúc mừng ký chủ là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, tiến độ đã đạt 10%.”
Mới chỉ có 10%? Vậy tôi còn phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nữa mới xong hết?
Có nhiệm vụ nào trực tiếp khiến nam chính rớt xuống đáy xã hội, sau đó nâng tiến độ lên 100% luôn không?
“Không có đâu nha ký chủ thân yêu.”
Hừ, tôi thật sự muốn gọi cho bên chăm sóc khách hàng đánh giá dịch vụ của 996, cái dịch vụ này cũng quá tệ đi!
Mà khi nào nữ chính xuất hiện ấy nhỉ? Thật sự muốn để cho nữ chính nhìn thấy mấy chuyện mất mặt này của nam chính nha.
[Ting! Bạn có nhiệm vụ mới! Buổi trưa lúc nam chính đi thang máy xuống pantry dùng cơm, hãy vào cùng thang máy và nhắc nhở nam chính về miếng giấy dán trên lưng. Lưu ý, phải tự tay gỡ mảnh giấy xuống cho nam chính.]
Lấy miếng giấy xuống? Cảnh này nghe quen quen?
Đây không phải là cảnh nam chính cùng nữ chính lần đầu gặp nhau sao? Mà cái người gỡ giấy xuống không phải là nữ chính sao? Sau đó nam chính yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên không phải sao?
Vị tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo đem lòng yêu mỹ nhân tiểu bạch thỏ tốt bụng gỡ miếng giấy vô tình dính trên áo mình, từ đó bắt đầu mối quan hệ yêu đương mập mờ nơi công sở.
Bây giờ bắt tôi thực hiện nhiệm vụ này, còn nữ chính thì sao?
Đây không phải là trực tiếp cắt đứt mối liên hệ của bọn họ à? Sẽ không bị thay đổi cốt truyện đấy chứ?
“Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.”
Tuy rằng còn rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp, nhưng 996 đã nói vậy thì tôi cũng đành phải làm thôi chứ biết làm sao.
12 giờ trưa, sau một buổi sáng làm việc bận rộn… à không, người bận rộn là sếp của tôi mới đúng.
Vị bá tổng kia sẽ thưởng thức món bò bít tết cho bữa trưa của mình, đúng thật là biết hưởng thụ.
Tôi theo sát phía sau Lục Chí Viễn, nhưng bất ngờ là khi nam chính nhìn thấy tôi, anh ta không tự chủ được mà hết lấy áo vest che kín thân thể rồi lại nhìn xuống khóa kéo quần của mình.
???
Tôi biểu hiện thèm khát rõ ràng như vậy sao? Không lẽ anh ta nhìn thấy được ba chữ “quỷ háo sắc” đang được viết trên mặt tôi?
Tôi thành công chen vào đi chung thang máy với Lục Chí Viễn.
Thang máy đi từ tầng 36 xuống tầng 1, nhưng nữ chính cũng sẽ bước vào từ tầng 26.
Tôi đứng sau lưng Lục Chí Viễn, thực sự nhìn thấy có một miếng giấy nhỏ được dán trên lưng anh ta, là một cái sticker của bộ phim hoạt hình Chú bọt biển SpongeBob Squarepants.
“Sếp, trên lưng sếp dính miếng giấy dán ạ, em gỡ ra giúp sếp nhé!”
Tôi đưa tay gỡ miếng giấy dán trên lưng Lục Chí Viễn rồi đưa đến trước mặt anh ta.
Vẻ mặt anh ta không đổi, vẫn là ba phần châm biếm, bốn phần bạc tình, còn lại 93 phần thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng tôi giống như đọc được suy nghĩ của anh ta vậy, nghe thấy anh ta tự lẩm bẩm trong đầu kiểu: “Sao một người như tôi lại có thể bị thu hút bởi người phụ nữ vô tri này chứ?”
Đậu mé, tôi còn có khả năng đọc được suy nghĩ của nam chính cơ á?
Thang máy dừng lại ở tầng 26, một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô ấy có đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, lông mi dài cong vút, dáng người nhỏ nhắn dễ thương, cả người đều toát ra vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, thật sự rất phù hợp với thiết lập của nữ chính.
Nhưng mà, vì tôi đã gỡ mảnh giấy dán sau lưng nam chính nên nữ chính cũng bỏ lỡ mất cơ hội lần đầu tiên tiếp xúc với nam chính. Từ khi nữ chính bước vào, thang máy đi thẳng một mạch đến tầng 1, Lục Chí Viễn cũng nhanh chân bước ra ngoài, thậm chí còn không liếc nhìn nữ chính lấy một cái.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thành công trở thành nhân vật nữ chính.”
???
Con mẹ nó, đây rõ ràng đâu phải là nhiệm vụ làm nam chính mất mặt, đây là nhiệm vụ thay đổi cốt truyện chính thì có.
Đột nhiên phải làm nữ chính, tôi có chút không thích ứng kịp.
Nữ chính gì mà nữ chính, tôi chỉ muốn trở về, không muốn bị nhốt trong cuốn sách này đâu mà.
Tôi đứng đó chống nạnh tức phì phò đôi co với 996 hồi lâu.
Ở thế giới của mình, tôi còn 8 phiếu quà tặng chưa dùng, 1 phiếu giảm giá đi ăn KFC trị giá 1000 tệ, và một con mèo béo đợi tôi cho ăn mỗi ngày.
Mặc dù tôi thật sự rất thèm khát thân thể của nam chính, nhưng tôi cũng rất nhớ con mèo của mình, thật sự rất lo lắng để nó ở nhà một mình không ai chăm sóc.
“Ký chủ yên tâm, chỉ cần tiến độ đạt 100% thì ký chủ có thể trở về rồi.”
Tốt nhất là mi đừng lừa ta.
Buổi sáng làm việc quá vất vả, lại còn phải làm cả đống nhiệm vụ trên người nam chính, bây giờ tôi rất cần một tô mì cay full topping để lấy lại năng lượng.
Tôi chạy nhanh khỏi cơn mưa rào bước vào quán ăn đối diện công ty, chính là quán có món mì cay mà tôi thích nhất.
Tôi bước vào quán, lia mắt một vòng lại phát hiện một người khá nổi bật đang ngồi trong một góc của quán ăn. Đây không phải là nam chính aka sếp tôi aka Lục Chí Viễn đây sao?
Lúc này, anh ta đang say sưa ăn tô mì trước mặt mà không để ý đến tôi, nhìn tô mì to hơn cả cái đầu anh ta, tôi chậc lưỡi hai cái.
Không phải nói là ăn bít tết sao? Hóa ra lại ngồi ở đây ăn mì cay.
“Anh chàng đẹp trai nào vừa kêu thêm mì ấy nhỉ?”
Bà chủ quán ăn hô to giọng hỏi, Lục Chí Viễn đang ngồi trong góc bỗng xoay người nói với bà chủ: “Ở đây, tiện thể cho tôi thêm ít sốt mè nhé!”
Hóa ra vị bá tổng trong tiểu thuyết này lại thích ăn mì cay + mì thêm + nước sốt mè.
Đột nhiên Lục Chí Viễn như có linh cảm, xoay phắt một cái liền nhìn thấy tôi, lại còn đứng ở một khoảng cách khá gần.
Hai người nhìn nhau, nhất thời có chút xấu hổ.
Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười, cố gắng làm dịu lại bầu không khí, nhưng hình như chỉ càng khiến cả hai trở nên xấu hổ hơn.
Sớm biết tôi đã giả mù luôn cho rồi.
Không biết có phải do tôi ngồi ở bàn chéo gần Lục Chí Viễn khiến anh ta cảm thấy áp lực hay không mà tôi cảm thấy anh ta tăng nhanh tốc độ ăn tô mì cay của mình.
Nhìn anh ta hùng hổ ăn lấy ăn để, ngay cả tôi nhìn còn lo lắng sợ anh ta bị bỏng vì mì quá nóng nữa.
Tô mì cay của tôi được bưng lên thì Lục Chí Viễn đã ăn xong, cũng chuẩn bị tính tiền rời đi.
Anh ta đang vội cái gì vậy? Sợ tôi ăn thịt anh ta sao?
06
Sau khi ăn trưa xong, tôi quay lại công ty. Đang lúc đợi thang máy thì lại gặp cái người vừa ăn tô mì cay như hổ đói kia, hiện tại trên tay anh ta đang cầm một cốc cà phê nóng.
Đương nhiên làm sếp thì phải luôn ra vẻ trước mặt nhân viên rồi.
Tôi giống như bị ma quỷ mê hoặc, đột nhiên muốn chào hỏi Lục Chí Viễn, liền vội vàng tiến lên một bước.
Nhưng tai nạn là thứ sẽ ập đến bất ngờ mà không có điềm báo trước.
“A, tôi…”
Tình huống lúc này là chân trái của tôi vấp vào chân phải của tôi, sau một hồi lúng túng lung lay mất cân bằng, tôi liền theo quán tính mà ngã về phía trước. Tay tôi vô thức giơ về phía trước muốn túm lấy người trước mặt mình, mà người trước mặt tôi lúc này chính là Lục Chí Viễn.
Nhưng mà tay tôi không túm được vào người nam chính mà trượt xuống túm ngay vào ống quần nam chính, sau đó tôi không còn nghĩ được gì nhiều mà trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Tôi xin thề với trời, đây không phải là nhiệm vụ của hệ thống.
Quần của nam chính vẫn còn nguyên vẹn chứ? Có phải tôi vừa kéo nó xuống không?
Haiz, tôi nhận thấy bản thân mình lúc này có lẽ đã làm cho nam chính phải tức c h ết.
May mắn là quần không bị làm sao, chỉ tụt xuống một chút để lộ ra một xíu… quần lót.
Ồ, là quần lót hình SpongeBob nha.
Cũng không phải tôi cố tình nhìn chằm chằm đâu, chính là ánh mắt của tôi không tự giác được mà cứ nhìn vào nó mãi thôi.
Không ngờ nha, tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng lại có tâm hồn trẻ con như thế, lại đi mặc một cái quần lót hoạt hình dưới lớp tay trang chỉn chu kia.
“Thật xin lỗi sếp, em không cố ý.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, trước mặt rất nhiều người đang hóng chuyện mà cúi đầu thật sâu tỏ vẻ xin lỗi.
Lục Chí Viễn lúc này vẫn còn đang choáng váng.
Nhưng tôi vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Chí Viễn, lo sợ cái mạng nhỏ này của tôi cũng không giữ được.
“Em là người đầu tiên dám làm điều này với tôi đấy!”
Lúc này rồi đừng có nói mấy lời thoại của bá tổng trong truyện 3 xu nữa có được hay không?
Cho dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng đoán được vẻ mặt Lục Chí Viễn hiện tại nhất định là đen thui như đít nồi.
“Sếp, thật ra thì em thấy phim hoạt hình SpongeBob rất hay ạ, SpongeBob cũng rất đáng yêu!”
Tôi run rẩy vừa nói vừa lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh ta, cũng tranh thủ tìm đường chạy trốn trước khi anh ta nổi giận.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành! Bạn đã tự mở khóa nhiệm vụ ẩn và hoàn thành xuất sắc!]
“Ký chủ thân yêu, tiến độ đã đạt 50% rồi, làm tốt lắm.”
Còn có nhiệm vụ ẩn?
Ơ nhưng mà nhiệm vụ thế này mà chỉ tăng có 50%? Sao không trực tiếp lên 90% luôn đi? Đây còn chưa đủ để đuổi việc tôi hay sao?
Tại sao bêu xấu mặt người khác mà bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ như vậy aaaa?!
Tôi không muốn làm nhiệm vụ kiểu này nữa đâu, bộ tôi không cần mặt mũi sao?!!
[Ting! Bạn có nhiệm vụ mới! Xin hãy xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của nam chính vào tối nay! Đặc biệt, mua một con búp bê SpongeBob làm quà tặng cho nam chính.]
Lại là SpongeBob? Đây không phải là ngại tôi còn ch ế t chưa đủ nhanh hay sao?
Lòng tôi trĩu nặng nỗi sầu, tự an ủi bản thân mình tối nay chỉ cần góp mặt ăn uống là được, một mình tự kỷ đến hết bữa tiệc cho xong nhiệm vụ.
Hiện tại tôi thật sự rất muốn nhanh chóng rời khỏi quyển tiểu thuyết quái quỷ này.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT