01
Tôi chính là một người xuyên sách.
Tôi cũng chẳng tạo nghiệp lớn gì, chẳng qua chỉ để lại một cái bình luận mắng cho nam chính máo chó ngập đầu:
[Nam chính tốt thì tốt nhưng mà chỉ biết bóc lột nhân viên, bản thân mình thì vui vui vẻ vẻ đi hẹn hò với nữ chính rồi bắt nhân viên của mình tăng ca. Cái qq gì vậy? Đồ tư bản độc ác!]
Mắng xong, tôi thoải mái ngã người trên giường nhắm mắt ngủ một lèo đến sáng, đến khi mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân mình xuyên sách, xuyên đến quyển sách có tên gọi là.
Nam chính của quyển tiểu thuyết tên là Lục Chí Viễn, một nhân vật có thiết lập là một bá đạo tổng tài anh tuấn nhiều tiền, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Chỉ có nhiệt độ cơ thể đúng 36,6 độ C của nữ chính mới có thể sưởi ấm trái tim băng giá của anh ta.
Một bá đạo tổng tài lạnh lùng cao ngạo đem lòng yêu một tiểu bạch thỏ ngọt ngào đáng yêu, khiến ai nhìn vào cũng phải thốt lên:
"Mẹ nó, đúng là colgate lửa băng!"
***ý chỉ n9 lạnh băng còn nu9 như lửa, kết hợp lại thì ra thương hiệu colgate lửa băng:))
Nhưng mà bản thân tôi cũng không xuyên thành nữ chính, mà lại xuyên vào một nhân viên bán mình cho tư bản chính là công ty của nam chính.
Tôi nhìn xuống bản thân đang ăn diện vô cùng đơn giản và sơ sài, tự cảm thấy thương cho số phận người qua đường không có hào quang nam nữ chính quá nhaa!
Khó khăn lắm mới được xuyên sách một lần mà lại quăng cho tôi một nhân vật qua đường tầm thường cỡ này, ông trời có mắt hay không?!
Thật không ngờ dù sống trong hiện thực hay trong sách thì tôi cũng chỉ là một nhân viên quèn bán mình cho tư bản.
"Hello, xin chào ký chủ!"
"Mẹ kiếp, giật cả mình, ai đấy?!"
"Tui là bạn đồng hành của ký chủ, tên tui là 996 nha."
996? Cái tên này nghe có chút xui xẻo nha.
Quyển sách này còn có hệ thống đi kèm sao?
May mà tôi đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, mấy bộ truyện có hệ thống cũng đọc qua không ít.
Nhưng mà làm thế nào để trở lại thế giới của mình đây?
Với lại, tại sao tôi không được xuyên thành nam nữ chính để được hưởng ké ánh sáng nhân vật chính?
Làm một người qua đường thì có cái gì tốt?
Tôi đã làm người qua đường 20 năm ở thế giới thật rồi đấy, quá chán.
"Nếu ký chủ muốn trở về thế giới của mình, chỉ cần làm cho địa vị xã hội của nam chính tụt dốc không phanh, chỉ số cần đạt 100% là được."
Cái gì gọi là làm cho địa vị xã hội tụt dốc không phanh? Tôi đọc tiểu thuyết hơn 10 năm nay cũng chưa bao giờ nghe thấy cái nhiệm vụ nào quái đản thế này.
Ai bảo cái tên nam chính này cả ngày chỉ biết bắt nhân viên tăng ca, đây chắc chắn chính là quả báo của anh ta.
[Ting]
[Bạn có nhiệm vụ mới!]
[Nhắc nhở nam chính không kéo khoá quần trong cuộc họp sắp diễn ra. Lưu ý: phải nói trước mặt mọi người để mọi người đều nghe thấy được, như vậy nhiệm vụ mới thành công.]
Thì ra cái hệ thống 996 này cũng là nơi phát nhiệm vụ cho tôi.
Nhưng mà không phải nói là kéo địa vị của nam chính xuống sao? Đây là cái nhiệm vụ quái quỷ gì?
Nó có chắc chắn rằng tôi sẽ không bị sa thải ngay lập tức nếu dám thực hiện cái nhiệm vụ này không?
"996 sẽ luôn giúp đỡ bạn, ký chủ thân yêu."
Hừ, mi đã nói như vậy thì ta cũng chỉ đành làm xằng làm bậy thôi!
Đồ tư bản độc ác, đồ hệ thống 996 độc ác, ta tới đây!
02
Tôi cầm lấy thẻ nhân viên đang đặt trên bàn đeo vào cổ, trên đó viết ba chữ Chu Thanh Thanh.
Từ giờ trở đi, tôi không phải là Chu Thanh Thanh, tôi chính là Nữu Hỗ Lộc Chu Thanh Thanh.
Hiện tại nữ chính còn chưa xuất hiện, đây thật sự là một tin tốt.
"Chuẩn bị họp, mọi người chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho tôi."
Bá đạo tổng tài Lục Chí Viễn đứng ở cửa phòng làm việc gõ vào cửa hai cái, nhắc nhở chúng tôi.
Không hổ là tổng tài trong tiểu thuyết, khóe miệng anh ta nhếch lên lộ ra ba phần châm biếm, bốn phần bạc tình, còn lại 93 phần thờ ơ lạnh nhạt mới đủ 100. Khuôn mặt anh ta chỉ duy trì một vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén chỉ khi nào nhìn thấy nữ chính thì mới trở nên mềm mại dịu dàng.
A, tên đàn ông chó.
Cuộc họp bắt đầu.
Nghĩ tới nhiệm vụ được giao, tôi cảm thấy cũng khá hồi hộp. Dù sao đây cũng là cái chuyện mà tôi sẽ không bao giờ dám làm khi ở thế giới hiện thực.
Suốt cuộc họp tôi không thèm nhìn ppt mà chỉ chăm chăm nhìn Lục Chí Viễn, hết nhìn mặt lại nhìn xuống khóa kéo quần của anh ta, sau đó tự cảm thấy bản thân mình thật biến thái.
Nhưng mà tôi phát hiện, khóa kéo quần của Lục Chí Viễn hình như thật sự chưa được kéo lên hết á.
Rõ ràng là một tổng tài bá đạo, có cái khóa quần cũng quên kéo, tôi buồn cười đến suýt không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Tôi nhìn Lục Chí Viễn đứng ở gần bảng trắng, đang nói luyên thuyên vẽ vời một tương lai tươi sáng màu hồng phấn cho mọi người, dù tôi có muốn ngắt lời cũng không ngắt được.
Chỉ là một cuộc họp nhỏ mà còn có thể để cho một bá tổng như anh ta đến trực tiếp chỉ đạo sao?
Cho đến khi cuộc họp gần kết thúc mà anh ta vẫn đứng ở đó nói đến nước miếng bay tứ tung, thật sự là ảnh hưởng đến tôi làm nhiệm vụ.
Không phải là tôi sẽ tạch ngay từ nhiệm vụ đầu tiên đấy chứ? Tôi có chút lo lắng nha.
“Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người còn muốn bổ sung gì không?”
Lục Chí Viễn bấm điều khiển mở trang ppt cuối cùng, sau đó quay đầu hỏi mọi người.
Tất cả mọi người đều im phăng phắc không một tiếng động, rất giống với khi giáo viên đặt câu hỏi cho đám học sinh nhưng không đứa nào biết câu trả lời. Thậm chí có người còn cúi gằm mặt xuống như sợ bị gọi tên.
Bổ sung? Đây không phải là cơ hội tốt của tôi đến rồi sao?
Tôi nhanh chóng giơ tay phải lên như một học sinh ngoan xin được phát biểu, sau đó đưa ánh mắt trông mong nhìn Lục Chí Viễn.
“Được rồi, Chu Thanh Thanh, em muốn bổ sung cái gì?”
Trong nháy mắt Lục Chí Viễn có chút vui vẻ, đưa ánh mắt mong chờ nhìn về phía tôi, phảng phất như đang nói: “Cô gái, em thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy!”
“Sếp, khóa quần của sếp chưa kéo ạ!”
Tôi dõng dạc hùng hồn nói ra mấy chữ này, gương mặt còn lộ ra vẻ chân thành cùng nghiêm túc.
Phòng họp vốn đã yên tĩnh, sau khi nghe thấy mấy lời này của tôi thì càng là ch ế t lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng hít khí dồn dập ở đâu đó.
Khóe miệng Lục Chí Viễn bắt đầu co giựt dữ dội, vẻ mặt một lời khó nói hết, lỗ tai cũng dần đỏ lên.
Sau đó, tôi nghe thấy có đồng nghiệp nhịn không được phát ra tiếng cười khùng khục, khiến tôi cũng nhịn không được mà “Xì” một tiếng rồi bật cười.
Tình huống trước mặt không phải là xấu hổ, mà là vô cùng xấu hổ.
Tôi phải làm gì tiếp theo nhỉ?
Trong đầu tôi toàn là tôi sẽ bị đá ra khỏi công ty như thế nào.
“Tan họp!”
Lục Chí Viễn đè nén âm thanh tức giận trong cổ họng, cầm lấy tài liệu trên bàn xoay người ra khỏi phòng họp, cũng nhân tiện dùng tài liệu che lại hành vi kéo khóa quần của anh ta.
Đồng nghiệp của tôi sau khi thấy sếp đi khỏi thì không kiêng dè gì nữa mà bật cười vui vẻ.
“Chu Thanh Thanh, em thật sự rất dũng cảm nha!”
“Thanh Thanh, hôm nay em dám làm sếp mất mặt trước mặt mọi người, chị nể em!”
“Làm sao giờ? Tôi cười muốn co thắt lưng luôn rồi ạ!”
Các đồng nghiệp xung quanh nhao nhao hướng về phía tôi mà tặng vài ngón tay cái khích lệ cùng kính nể, khiến tôi không khỏi ngượng ngùng nhưng quả thật rất là sảng khoái nha.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành xuất sắc. Tiến độ đạt 2%, tặng một buff kỹ năng <Tạm dừng thời gian>.”
Tạm dừng thời gian?
Còn có thể nhận được kỹ năng mới? Nhưng mà cái này dùng để làm gì nhỉ?
Tạm dừng để mọi người nhìn kỹ cái khóa quần chưa kéo lên của Lục Chí Viễn sao?
Tôi quả thật là nghẹn một bụng suy nghĩ xấu xa.
[Ting! Bạn có nhiệm vụ mới! Nhiệm vụ đổ nước lên người nam chính khiến nam chính tức giận!]
Nhiệm vụ mới đến có phải hơi nhanh không? Tôi vừa mới làm ra một màn thế kia, hiện tại không biết còn có thể tiếp tục công tác tại công ty hay không, bây giờ lại phải hất nước vào người hắn không phải quá đáng lắm sao?
Tôi dù gì cũng có chút lương tâm nha, mặc niệm cho nam chính trong lòng một phút, và chỉ một phút thôi, một giây cũng không thể nhiều hơn.
03
Tạt nước vào nam chính, còn phải làm cho nam chính tức giận? Nhiệm vụ này nhìn thì đơn giản nhưng lại có chút khó khăn nha.
Chưa biết chừng ngày mai tôi đã bị đuổi việc rồi.
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, trong đầu không ngừng suy chuyển càn khôn 36 kế.
996 cũng không nói là nhất định tôi phải là người tạt nước, như vậy chỉ cần tìm một cách khác thay tôi làm không phải là được rồi sao?
Tôi đưa ánh mắt nhìn về Lý Khả Hân đang pha cà phê trong phòng trà nước, đây là cô nàng “trà xanh” trong tiểu thuyết gốc, lúc nào cũng âm dương quái khí với đồng nghiệp, sau này còn bày trò hãm hại nữ chính khắp nơi, còn luôn làm bộ dáng cao cao tại thượng.
Cô “trà xanh”, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Tôi liền suy nghĩ tìm cách để cô nàng này hắt nước lên người Lục Chí Viễn, vừa giải quyết “trà xanh” vừa hoàn thành nhiệm vụ, hoàn mỹ!
Tôi bưng cốc nước đi đến phòng trà, giả vờ cũng pha một cốc cà phê.
“Ồ, Chu Thanh Thanh, hôm nay cô dám đắc tội sếp như vậy mà còn có tâm tình ở đó thưởng thức cà phê.”
Lý Khả Hân thấy tôi tiến vào lập tức nói quái gở, thật sự là khiến cho người khác cảm thấy rất phiền.
Tôi không để ý đến cô ta, trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để khiến cô ta hắt nước lên người Lục Chí Viễn.
“Chu Thanh Thanh, cô làm vậy không phải là để sếp chú ý đấy chứ?”
Lý Khả Hân thấy tôi vẫn không để ý đến cô ta liền tiếp tục lớn giọng hỏi.
“Ôi, sao có mùi trà xanh đâu đây ấy nhỉ? Khó ngửi muốn ch ớ t!”
Tôi đưa tay chạm mũi, sau đó phẩy tay vài cái làm bộ ghét bỏ.
“Cô khịa ai đấy?”
Lý Khả Hân chắc chắn đã hiểu được hàm ý của tôi liền hung hăng trừng tôi một cái.
“Ai trả lời thì là người đó!”
Tôi cũng không phải người chịu ăn thiệt thòi, lập tức lườm cô ta một cái sau đó quay lại chỗ ngồi.
Lý Khả Hân tức thở hổn hển đi ra khỏi phòng trà, tôi nhìn theo hướng cô ta rời đi liền nhìn thấy đúng lúc Lục Chí Viễn cũng đang đi về phía này.
Cơ hội tới rồi! Hehe!
Ngay khi Lục Chí Viễn còn cách Lý Khả Hân khoảng 1 mét, tôi lập tức dùng kỹ năng <Tạm dừng thời gian> mà hệ thống vừa tặng cho trước đó.
Lúc này, thời gian xung quanh thật sự đang dừng lại.
Tôi hào hứng nhìn các đồng nghiệp xung quanh đều đang dừng lại mọi động tác ở đủ loại tư thế, nhất là Lý Khả Hân và Lục Chí Viễn đang đứng cách nhau rất gần, miệng Lý Khả Hân đang há to ra giống như đang chuẩn bị chào hỏi Lục Chí Viễn.
Lục Chí Viễn trên tay cầm một cốc nước, đôi chân thon dài đang sải bước về phòng trà. Còn Lý Khả Hân một tay bưng cốc cà phê, một tay còn lại đang định nâng lên cao.
Hehe, để tôi giúp cô ta chào Lục tổng vậy!
Tôi nhẹ nhàng nâng tay đang cầm cốc cà phê của Lý Khả Hân lên làm thành một động tác hắt nước, mục tiêu là nửa người trên của Lục Chí Viễn. Góc độ vừa vặn, chiều cao vừa phải, không tồi nha!
“Không cần cám ơn đâu ha, việc nên làm mà!”
Giải trừ <Tạm dừng thời gian>.
Mọi thứ xung quanh lại tiếp tục hành động đang dang dở lúc trước.
“A!” Lý Khả Hân hoảng sợ la lên một tiếng rõ to, tay chân luống cuống níu lại ly cà phê đã bị vơi đi phân nữa.
Mà nửa thân trên của Lục Chí Viễn, chiếc sơ mi trắng bị hắt lên một màu nâu bốc mùi cà phê thơm phức.
“Ui da!”
Lúc này, nhất định tôi phải giả bộ kinh ngạc một chút, nếu không thì thật có lỗi với tình huống trước mắt này.
Tôi đưa tay che miệng, vẻ mặt hết nói nổi mà nhìn Lý Khả Hân, diễn tới mức tự cảm thấy mình xứng với giải Oscar nữ diễn viên xuất sắc nhất.
“Lý Khả Hân, cô cho dù không thích sếp thì cũng không cần phải hắt cà phê người sếp như vậy chứ! Lát nữa sếp còn phải đi gặp khách đấy!”
Chu Thanh Thanh tôi tự nhận là một người mà một khi đã xéo sắc thì không ai sánh bằng.
“Không phải, xin lỗi sếp, em cầm rất chắc mà, không biết sao lại bị đổ lên người sếp? Không phải em cố ý! Hic”
Lý Khả Hân vội vàng tìm khăn giấy muốn lau cho Lục Chí Viễn.
Sắc mặt của Lục Chí Viễn cũng không khác gì ly cà phê màu nâu dính đầy trên áo sơ mi kia, cũng không gọi là quá tốt.
Cà phê sao có thể chỉ cần lau bằng khăn giấy là sạch?
Tổng tài bá đạo sao có thể chịu được ủy khuất này?
Thật sự rất mất mặt nha!
Lục Chí Viễn vẫn đen mặt không lên tiếng, đẩy tay Lý Khả Hân ra rồi cau chặt mày trở về phòng làm việc.
Haiz, gió lạnh rồi, làm cho Lý thị phá sản thôi!
Đột nhiên một câu như vậy nhảy ra trong đầu tôi.
Lục Chí Viễn mặc dù bề ngoài không có vẻ gì gọi là tức giận, cũng không nói chuyện, nhưng cũng không thể xem thường anh ta.
Thậm chí lúc anh ta xoay người rời đi, tôi còn có ảo giác nghe được tiếng nghiến răng ken két của anh ta.
Tôi nhịn không được để mình phì cười ra tiếng, nhưng cũng cảm thấy có chút tội lỗi, liền tự nhủ sẽ cố gắng làm việc thêm một chút vậy.
“Thật kỳ lạ, tại sao tôi làm động tác hất cà phê nhưng lại không ý thức được nhỉ?”
Lý Khả Hân vẫn đang đứng tại chỗ lẩm bẩm suy nghĩ, nghi ngờ mà nhìn về đôi tay của mình.
Cô nghĩ ra mới là lạ đó, là tôi vụng trộm làm ra mà!
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành!]
“Chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ hiện tại 5%.”
[Ting! Bạn có nhiệm vụ mới. Đến văn phòng Lục Chí Viễn giúp hắn thay áo sơ mi sạch sẽ. Lưu ý, nhất định phải tự tay mặc.]
Lại tới nữa? Nhiệm vụ vừa mới kết thúc lại nhảy ra nhiệm vụ khác ngay lập tức, dù có là heo mẹ thì cũng không cần cù như vậy chứ?
“996 đã vì nhiệm vụ lần này của ký chủ mà chuẩn bị áo sơ mi, mời ký chủ tiến về phòng làm việc của Lục Chí Viễn.”.
||||| Truyện đề cử:
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Ngay cả áo sơ mi cũng đã giúp tôi chuẩn bị tốt, mấy cái nhiệm vụ này là được sắp xếp từ trước hết sao?
Đây là làm nhiệm vụ kéo thấp địa vị của nam chính, hay là nhiệm vụ giúp tôi ch ớ t nhanh hơn thế?
Tôi ôm một bụng oán giận định xả ra, nhưng trong đầu chợt nhớ tới những tình tiết miêu tả dáng người Lục Chí Viễn trong tiểu thuyết, nào là vai rộng eo thon, nào là hai chân thon dài, nào là cơ bắp 8 múi,...
Tôi vô thức nuốt nước miếng cái ực.
Hừ, nếu không tận mắt nhìn thấy tôi sẽ không tin đâu.
Thực hành chính là phương pháp duy nhất để kiểm chứng lý thuyết.