Chuyện cũ, người xưa.

C3: Trở về


2 tuần


And I wake with your memory over me

That's a real fucking legacy to leave

The burgundybon my T-shirt when you sphashed your wine into me…

Chiếc điện thoại đang đổ chuông bên gối khiến tôi choàng tỉnh giấc. Tôi quơ tay vớ lấy rồi nhấc máy với giọng vẫn còn ngái ngủ.

- Này, con kia! Sao về mà không báo ai tí gì thế hả? 

Tone nữ cao bên kia màn hình khiến tôi phải giật mình, nhăn mặt nhanh chóng đem điện thoại cách xa ra. Sáng sớm chắc mở mắt sai cách nên mới giẫm phải quả mìn to đùng này, quả mìn "Thanh Trúc".

- Từ từ, bình tĩnh, sáng sớm chưa gì mà ai đã trộm sổ gạo nhà bạn iu của tui thíaa. Tôi nhõng nhẽo đáp lại.

- Còn ai ngoài cô bạn thân yêu đang nói chuyện với tao nữa. Dẹp ngay cái giọng phát ớn đó đi không là tao xiên mày bây giờ.  Câu trước dễ nghe thân thiện bao nhiêu thì câu sau hùng hổ dọa người bấy nhiêu. 

- Tao vừa về hôm 30 thôi, mấy nay tết nhất gặp họ hàng nên chưa kịp đi đâu cũng chưa kịp báo với bạn bè. Thông cảm nha, thông cảm nha.

- Đã mồng 7 rồi mà vẫn còn ăn tết à con kia. Tao mà không gặp mẹ mày, nghe mẹ mày kể mày về quê ăn tết thì chắc vô ra thần không biết quỷ không hay luôn quá. Hôm mồng 5 cả lớp rủ đi nhà thầy tưởng mày chưa về nên thôi. Ra là núp ở nhà à. Nay đổi nghề làm chủ tịch nước hay gì.

- Thôi xin lỗi mà, lâu lắm mới về nên muốn ở nhà nhièu hơn tí.

Sau đó là tràng dài lời cằn nhằn và kết thúc bằng một kèo hẹn cà phê cà pháo vào tối nay của ổ xàm xí 3 thành viên ( gồm tôi, nhỏ lắm lời - Thanh Trúc này và con Sò- Ngọc Hân, bạn cùng bàn c3 của tôi).

Tắt máy, tôi trầm mặc nhìn trần nhà hồi lâu. Cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến tôi xao nhãng về giấc mơ đó không ít. Tuy vậy, cảm giác đọng lại vẫn còn rất chân thật, cứ như có ai đó đã dùng tay bóp nghẹt trái tim tôi vậy, trái tim không tự chủ được mà hoảng hốt không thôi. 

Một giấc mơ và một cuộc điện thoại, cái nào cũng khiến người ta đau đầu.

Tôi uể oải, vươn mình xỏ dép rời giường. Liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, 7 giờ 36 phút. Đúng là cuộc đời đủ thử thách và chông gai để hô biến một đứa từng 11 giờ trưa mới xuống giường như tôi phải tập quen thức dậy vào lúc này, vào một ngày chủ nhật, một ngày nghỉ đầy biếng nhác.

- Dậy rồi thì ra ăn sáng đi con, có bún với nui đó. Con ăn gì thì lấy. Tiếng người phụ nữ trung niên vọng ra từ phòng bếp.

- Dạ vâng ạ.

Dáng hình nhỏ nhắn đang đứng cạnh bồn rửa, đôi tay đã nhăn nheo chai sạn, mái tóc đen dày cũng đã lấm tấm hoa râm. Bỗng sực nhận ra, ba mẹ đang dần già đi mà thời gian cạnh bên lại chẳng được mấy hồi. Thời gian trôi nhanh chẳng kịp nhìn, một cái ngoảnh đầu đã là 10 năm, kể từ cái ngày một thân một mình rời chốn yên bình để tới bon chen nơi đất khách quê người.

Thời gian cứ trôi, những lần gặp nhau lại càng ít lại. Vì học tập, vì công việc, bận rộn hết cái này đến cái khác, đôi khi bản thân cũng quên mất rằng sau lưng còn một ngôi nhà luôn trông ngóng mình trở về. 

Khi bắt đầu biết bay, chiếc tổ chim lại chẳng còn đủ cao để níu giữ bước chân chúng. Chúng muốn bay lượn thỏa sức khắp bầu trời, muốn bay cao rồi lại cao hơn nữa. Chinh phục những tầng mây cao nhất, ngắm trọn vẹn hết thảy sự đẹp đẽ của thế gian. Dần dà, trong một phút giây nào đó, chúng đã quên dần đi, chiếc tổ ấm mà mẹ chúng dốc lòng xây đắp, chiếc tổ ấm đã để chúng vững bước hơn trước khi cất cánh, chiếc tổ ấm chứa đựng bao niềm vui nỗi buồn thuở ấu thơ.

Nhưng rồi cũng sẽ đến một ngày, đôi cánh kia rệu rã, bầu trời không có chỗ cho chúng dừng chân. Khi ấy chúng mới nhận ra, tổ ấm kia đáng giá đến nhường nào, thậm chí là vô giá.

Và hạnh phúc hơn cả, khi chúng quay về, tổ ấm kia vẫn còn đó, ba mẹ vẫn còn đó, vẫn luôn dang rộng vòng tay đón chờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play